Gái Thẳng Như Thép: Cún Con Tức Đến Bật Khóc

Chương 19.1: Cố dùng lý lẽ để phản biện

Đến chiều, Viên Quang Quốc và một giảng viên khác đi vào phòng 505 của không gian sáng tạo, mà Đường Miểu và Hứa Hải Bình đang ngồi ở trong đó viết code.

Khác với không gian sáng tạo phòng 504, sinh viên phòng bên ấy hầu như đều rảnh rỗi không có việc gì làm rồi vui cười đùa giỡn với nhau, còn không gian sáng tạo phòng cô lại yên tĩnh đến lạ thường, hai sinh viên bên trong đều đang tập trung vào việc viết code.

Có lẽ là vì hai người quá tập trung, nên cả hai đều không chú ý tới Viên Quang Quốc đến đây từ lúc nào, vậy thế Viên Quang Quốc gõ gõ vào cửa.

Nghe thấy tiếng động, Đường Miểu và Hứa Hải Bình ngẩng đầu lên.

Viên Quang Quốc là giảng viên trong học viện khoa học máy tính và công nghệ thông tin, Đường Miểu chưa từng học tiết của ông ta nhưng đã từng gặp qua vài lần.

Ông ta cao khoảng một mét bảy, hình thể gầy nhưng rắn chắc, mang một cặp mắt kính gọng vàng, khoác trên người một chiếc áo khoác cashmere dài màu đen trông rất tươm tất.

Ánh mắt Đường Miểu khựng lại một giây rồi dời tầm mắt, ngón tay vẫn gõ bàn phím với tốc độ không nhanh không chậm như ban đầu.

Thấy Đường Miểu vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm không có ý muốn cung nghênh hai giảng viên này, Hứa Hải Bình đành phải đứng dậy nghênh đón: “Em chào cô Viên, chào thầy Dương ạ.”

Viên Quang Quốc đi vào khu vực làm việc, ý cười trên mặt không giảm: “Các em là người sáng nay vừa viết đơn báo cáo cho trường, muốn đổi thiết bị máy tính ở không gian sáng tạo à?”

“Dạ?”

Hứa Hải Bình cũng không biết chuyện này, giờ phút này vẻ mặt anh ta kinh ngạc không thôi.

“Bên em bảo rằng máy nào cũng hỏng cả, thế cho nên tôi và cô Dương mới dành thời gian đến đây xem xét thế nào.”

“À, đúng đúng, hỏng rồi ạ.”

Nói xong, Hứa Hải Bình mở mấy cái máy tính bên cạnh mình: “Máy tính này thì bị hỏng bo mạch đồ họa, máy tính thì thì bị bể màn hình, còn cái máy này thì tỏa nhiệt không tốt thường hay chết máy......”

Hứa Hải Bình đang nghiêm túc giới thiệu, ánh mắt của Viên Quang Quốc lại dừng ở trên người Đường Miểu, mà cô thì vẫn ngồi viết code như cũ, mắt cũng chẳng buồn ngước lên, tốc độ tay không giảm.

Nếu ông ta nhớ không lầm, thì em nữ này tên là Đường Miểu, là sinh viên được các giảng viên trong học viện khen ngợi không dứt.

Ông ta đã xem qua đơn trình báo về dự án của Đường Miểu, lúc ấy cũng kinh ngạc không thôi, bởi vì đơn trình báo này ngắn gọn và rõ ràng hơn hẳn bất cứ tờ đơn nào mà ông ta đã từng xem, tóm tắt cơ bản, phân tích SWOT, triển khai kỹ thuật cùng với hình thức lợi nhuận đều được viết một cách rành mạch, đặc biệt là phần sơ đồ về triển khai kỹ thuật này, vừa thấy đã biết là thứ mà người trong nghề viết ra.

“Thưa thầy, thầy xem xem có thể đổi mấy cái máy tính cho chúng em được không ạ?” Hứa Hải Bình hỏi.

Ngoài cửa, đám sinh viên phòng 504 đang đứng ngoài hóng hớt, trong mắt của bọn họ ánh lên ý cười như đang chờ đợi trò cười nào đó.