Gái Thẳng Như Thép: Cún Con Tức Đến Bật Khóc

Chương 14.1: Muốn có người yêu

Tại bệnh viện, Phó Khả Dịch đang tiêm thuốc ở phòng khám bệnh tầng một, Đường Miểu ngồi ở cạnh cậu dùng laptop sửa chữa bản sơ thảo của app.

Gần đó có một đứa trẻ đang gào khóc ầm ĩ vì phải đi tiêm thuốc, đứa trẻ đã khóc la inh ỏi từ nãy đến giờ, còn Đường Miểu vẫn bất biến giữa dòng đời vạn biến, đôi tay cô gõ lia lịa trên bàn phím laptop, mặc dù Phó Khả Dịch ngồi bên cạnh đang ngắm nhìn cô chăm chú mà cô cũng chẳng mảy may phát hiện.

Đường Miểu không thích trang điểm, mái tóc đen dài suôn mượt được buộc kiểu đuôi ngựa sau đầu, vài sợi tóc xõa xuống trước trán, toát lên một cảm giác đẹp đẽ lạnh lùng không thể giải thích được.

Đôi mắt của cô rất đẹp, hàng lông mi vừa dày lại vừa dài, con ngươi đen bóng có thần, xuống chút nữa là chiếc mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng..... Rõ ràng là cô ở gần ngay trước mắt, lại khiến cho người ta có một cảm giác xa cách lạ thường, tựa như vĩnh viễn cô sẽ không tính đến chuyện nam nữ ở đời, cũng sẽ không muốn tìm một anh bạn trai cho mình......

Ngắm nghía từng sợi tóc lông tơ rồi đến đôi bàn tay gầy guộc đang gõ trên bàn phím laptop của cô, Phó Khả Dịch nhẹ giọng nói: “Đến bao giờ thì chị mới thấy hứng thú với em đây?”

Giọng cậu không lớn lắm, có lẽ như đang tự quyết định, hoặc cậu cũng hy vọng rằng cô nghe thấy lời mình.

Nhưng mà ——

Người nào đó quá tập trung, tốc độ gõ bàn phím chẳng thay đổi gì, vẻ mặt cũng bình tĩnh.

Nhìn nước thuốc rỉ xuống từng tí một, chỉ mới được khoảng một phần ba, Phó Khả Dịch gọi: “Đàn chị ơi.”

Cô không nghe thấy.

“Đàn chị ơi?”

Đường Miểu ngẩng đầu: “Hửm?”

“Em đói bụng rồi.”

Đường Miểu: “......”

Hai mươi phút sau, trên tay của Đường Miểu và Phó Khả Dịch đều có thêm một túi bánh mì và một chai Nông Phu Sơn Tuyền.

“Đàn chị ơi?”

“Lại làm sao nữa?”

Quay đầu lại nhìn cậu, cậu chàng nào đó đang nở nụ cười rạng rỡ: “Chị tốt quá đi mất.”

Bắt đầu vào tiết trời mùa đông, cậu đã không để kiểu đầu đinh như hồi đầu khai giảng, kiểu tóc hiện giờ trông rất đẹp, khiến nụ cười kia như những tia nắng mặt trời chói mắt và mang đôi nét ấm áp lạ thường.

Đường Miểu thích nhìn thấy cậu cười: “Cậu đang bệnh cơ mà, đó là điều tất nhiên thôi.”

“Chị đang làm gì đó?”

“Tôi định làm một con app.”

Phó Khả Dịch kề sát vào Đường Miểu, ánh mắt chăm chú vào màn hình laptop của cô một đỗi rồi nói: “Chị định làm một con app về chủ đề trường học à?”

Đường Miểu kinh ngạc, cô chỉ dùng laptop vẽ một cái khung rồi viết đơn giản một vài chức năng trên đó, thế mà cậu lại có thể đoán ra nhanh như vậy.

Cậu lướt màn hình laptop của Đường Miểu, một lát sau, Phó Khả Dịch nói khẽ: “Mấy chức năng này của chị đúng là rất mới mẻ, có thể đáp ứng được nhu cầu của một số các sinh viên, nhưng mà......”

Thấy cậu mãi mà không nói tiếp phần sau, Đường Miểu nhìn cậu: “Nhưng thế nào?”

Gãi gãi giữa mày, Phó Khả Dịch cười cười: “Liệu chị có thể thêm một thứ gì đó đặc biệt không? Ví dụ như...... tìm người yêu chẳng hạn.”

“Tìm người yêu ư?”

“Đàn chị à, chị có biết là có rất nhiều người muốn có người yêu vào thời đại học không?”

Đường Miểu bất ngờ: “Không biết.”

“......” Liếc mắt nhìn cô một cái, Phó Khả Dịch liếʍ môi: “Vậy bây giờ em sẽ nói cho chị biết, bốn người trong phòng ký túc xá của em thì cả bốn đều muốn tìm cô gái nào đó làm người yêu hết.”

“Cậu muốn nói gì?”

“Em cũng muốn như thế.”

Cậu nhìn vào mắt cô, ánh mắt ấy quá nóng bỏng.

“Rồi sao nữa? Cậu muốn biểu đạt cái gì?”

“Trong 100 sinh viên thì ít nhất đã có 90 người muốn có người yêu, nhưng dường như trong đời sống thực tế thì chưa được một nửa số lượng làm được điều này, nguyên nhân thì rất nhiều: ví như như trong học viện nam thì nhiều mà nữ thì ít, hoặc là có nhiều trạch nam bên kỹ thuật quá, hoặc là vì không tìm được người mình thích ở môi trường xung quanh, chính vì thế mà nếu con app của chị có thể làm một mục riêng về chủ đề này, giúp cho các sinh viên trong trường tìm được người yêu qua các khoa và ngành khác nhau thì chẳng phải sẽ tuyệt lắm ư? Lấy các bạn nam trong học viện khoa học máy tính và công nghệ thông tin của chúng ta làm ví dụ, thông qua con app này, bọn họ có thể tìm mấy chị gái nhỏ ở các ngành kế toán hay quản trị kinh doanh,... thuộc học viện của mình nè, tìm người yêu học cùng trường dù gì cũng đáng tin cậy hơn là tìm người yêu qua mạng hoặc là yêu xa có đúng không nào?”

Im lặng một lát, Đường Miểu gật đầu: “Đề nghị này nghe có vẻ không tồi.”

“Hẳn là có thể đáp ứng nhu cầu của rất nhiều sinh viên.”

“Ví dụ như cậu à?” Có lẽ vì tâm trạng đang tốt nên Đường Miểu không kìm được trêu chọc hai câu: “Cậu cũng có ý định tìm chị gái nhỏ ngành kế toán để yêu đương à?”

“......” Phó Khả Dịch liếc nhìn Đường Miểu một cái rồi nhìn sang chỗ khác: “Đàn chị thấy sao? Em tìm chị gái nhỏ học bên ngành kế toán làm người yêu có được không?”

“Cậu thích là được rồi.”

“À.”

Cả hai đều im lặng.

Nước thuốc rỉ xuống từng giọt từng giọt một, đứa trẻ vừa gào khóc lúc nãy đã nằm ngủ thϊếp đi trong lòng mẹ của nhóc, 10 giờ tối, căn phòng khám bệnh sốt trong bệnh viện yên ắng đến kỳ lạ.

Đường Miểu đang tìm đọc tài liệu, một lát sau, cô khép laptop lại rồi nhìn về phía Phó Khả Dịch.

“Còn khó chịu không?”

Cậu gật đầu, trông có vẻ rầu rĩ không được vui lắm.

“Còn sốt à?”

Cậu chàng lắc đầu.

“Khó chịu chỗ nào, có muốn tôi gọi bác sĩ cho không?”

Nhìn thẳng vào mắt Đường Miểu, cậu chàng nào đó lắc đầu với vẻ buồn bực không vui: “Tâm trạng không tốt.”

Một người bị bệnh thường có xu hướng cảm thấy chán nản.

“Vậy cậu ngủ một giấc đi.”

“......”