Đợt huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất kéo dài liên tục mười ngày, hầu như màu da của người nào cũng sậm xuống hai tông, con trai thì không quan tâm gì mấy nhưng mấy cô gái cứ mở miệng oán giận liên tục.
Trong quá trình huấn luyện quân sự, Hạ Thiến Thiến và Từ Ưu Nhã cũng ghé thăm bọn họ vài lần, cả hai đều thuộc tuýp người hoạt bát thích nói, chẳng mấy chốc đã hòa mình cùng các tân sinh viên.
Tối hôm nay, hai lớp công nghệ phần mềm và công nghệ thông tin có buổi giao lưu hữu nghị, hai bên lớp ngồi đối diện nhau thành hình vuông, chừa một khoảng đất trống ở giữa cho hai huấn luyện viên khoác lác.
“Nào nào! Hô to với thầy nào! Sĩ khí sinh viên của lớp nào đó đang lên cao! Từng tiếng ca bay vυ't lên tận trời!”
Cả lớp: “Sĩ khí sinh viên của lớp nào đó đang lên cao! Từng tiếng ca bay vυ't lên tận trời!”
Có thể là vì có người nào đó khiếu nại, kể từ lần quơ tay quơ chân kia, lớp công nghệ phần mềm đã đổi một huấn luyện viên khác, huấn luyện viên mới này tốt tính hơn rất nhiều.
Lớp công nghệ thông tin không phục, huấn luyện viên ngẩng đầu lên kháng nghị: “Vỗ tay từ nãy đến giờ rồi! Lớp nào đó đừng chơi chiêu xấu nữa! Nếu muốn làm một quân nhân đủ tư cách! Hãy hát một bài cho mọi người nghe đi!”
Không kịp đợi huấn luyện viên ngẩng đầu lên, mấy cậu nhóc lớp công nghệ phần mềm đứng ở hàng phía sau đã kéo dài giọng: “Kêu mấy người hát thì cứ hát mau đi, ngại ngùng xoắn xít cái gì!”
Mấy cô cậu lớp công nghệ phần mềm cười ầm cả lên.
So với lớp công nghệ thông tin, rõ ràng mấy cậu con trai trong lớp này hoạt bát hơn rất nhiều, mà đa số đều là mấy cậu trai rất tuấn tú.
“Hoan nghênh các cậu hát một bài đó! Cho bọn tôi chiêm ngưỡng một chút đi!” Mấy bạn gái lớp công nghệ thông tin không phục, một cô gái kéo dài giọng.
Hai đội không ai chịu lên sân, sau khi thoái thác qua lại vài lần, Cao Hồng Bảo nói: “Phó Khả Dịch với Tô Luân lên sân đi, để các bạn nữ đó nhìn xem con trai lớp ta đẹp trai đến cỡ nào!”
Phút chốc, đám con trai đã ồn ào đồng ý: “Được ——”
Phó Khả Dịch và Tô Luân vây công từ hai bên, hai người đánh vài quyền vào người Cao Hồng Bảo.
“Mày đó, mày đúng là cái đồ phản bội bạn bè.”
“Không phải bảo rằng muốn tìm mấy bạn nữ để yêu đương à? Cơ hội tới rồi đó.”
Cuối cùng, giữa tiếng reo hò vang dội, hai thiếu niên anh tuấn bị ép buộc một cách bất đắc dĩ, chỉ có thể bước lên chỗ chính giữa hai lớp biểu diễn tài nghệ.
Tô Luân mù âm nhạc, tiếng hát cậu ấy không được hay lắm, cũng may có sự đẹp trai vớt vát lại, khiến mấy bạn nữ của hai lớp cười vui vẻ ra mặt.
Phó Khả Dịch thì biểu diễn beatbox, sử dùng âm thanh từ miệng bắt chước tiếng trống hoặc các loại nhạc cụ khác để tạo nhịp điệu, nhất thời khiển mọi người ở đấy choáng váng.
Chẳng những giỏi về beatboxing, mà gương mặt dưới kiểu tóc húi cua kia cũng anh tuấn đến lạ thường, mấy cô gái vốn đã nghe thấy cái tên Phó Khả Dịch từ trước thì thiện cảm bây giờ đối với cậu lại càng tăng lên gấp đôi.
Hạ Thiến Thiến và Từ Ưu Nhã đang ngồi ở trên bãi cỏ ở sau lưng lớp công nghệ phần mềm,
Thưởng thức bóng dáng vừa cao ráo vừa điển trai của mấy cậu thanh niên, Hạ Thiến Thiến bảo: “Cậu chàng này thực sự rất đặc biệt.”
Từ Ưu Nhã gật đầu lia lịa: “Má ơi, tao thích cậu em đẹp trai này ghê.”
Tiết mục của hai người kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên liên tục.
Đợi đến khi Phó Khả Dịch và Tô Luân quay về hàng cuối lớp công nghệ phần mềm, Hạ Thiến Thiến vẫy tay với bọn họ.
Trông thấy Hạ Thiến Thiến, đôi mắt Tô Luân bừng lên tia sáng: “Đàn chị Hạ, chị đến đây lúc nào thế?”
“Kể từ khi cậu dùng trình độ âm nhạc khiếm khuyết của mình để hát một bài đấy.” Hạ Thiến Thiến cười tủm tỉm nói.
Tô Luân: “......”
“Chị đến tìm Khả Dịch có chút việc.” Hạ Thiến Thiến nói tiếp.
Phó Khả Dịch đang kề vai đi bên cạnh Tô Luân, nhìn thấy Hạ Thiến Thiến thì ánh mắt lại bất giác lia đến sau lưng cô ấy.
Vẫn như thường lệ, người nọ không tới đây.
Hơn mười ngày rồi cậu chưa nhìn thấy đàn chị.
“Tìm em ư?”