Gái Thẳng Như Thép: Cún Con Tức Đến Bật Khóc

Chương 4.1: Thừa trai thiếu gái

Ngày hè nóng rực, tia tử ngoại mạnh mẽ lạ thường.

Ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, mắt nheo lại theo phản xạ có điều kiện, mắt người thường căn bản khó có thể nhìn thẳng vào ánh sáng mạnh như thế.

Trời thế này, nếu không có dưa hấu và máy lạnh thì sẽ chết mất.

Tiếng chuông giờ tan học vang lên, bây giờ là bốn giờ chiều.

Đường Miểu và đám Hạ Thiến Thiến theo dòng người đi ra tòa dạy học, một lát nữa các cô không có tiết, bây giờ có thể trở về phòng ngủ bật máy lạnh lên.

“Miểu Miểu, gần đây mày hay chạy tới thư viện làm gì vậy?”

Hạ Thiến Thiến ôm lấy cánh tay của Đường Miểu.

Đường Miểu: “Tra cứu một số tài liệu thôi.”

Hạ Thiến Thiến gật đầu, tính cách của cả bốn người trong phòng ngủ của họ có sự khác nhau rất lớn, thông thường cô ấy sẽ chạy đôn chạy đáo tham gia đủ loại hoạt động, còn Đường Miểu thì một là sửa chữa laptop hay di động, hai là ngồi trước laptop thuần thục viết số hiệu, Từ Ưu Nhã mê mua sắm đọc tiểu thuyết, Hoàng Vận thì ngày nào cũng đang chuẩn bị cho đủ cuộc thi, ví dụ như tiếng Anh cấp sáu cấp tám, thi kỹ năng máy tính, chứng chỉ điều khiển, chứng chỉ giáo viên, thi lên thạc sĩ......

Dưới bóng cây, hương hoa dành dành thanh ngập tràn, đám sinh viên qua lại dưới bóng cây râm mát trở về phòng ngủ, tiếng hô vang dội của huấn luyện viên từ sân thể dục ở nơi xa như truyền đến từ thời không xa xôi.

Đám sinh viên năm nhất đang tụ tập ở sân thể dục trường để huấn luyện quân sự, dưới những bóng cây ở khuôn viên trường bên này so sánh với sân thể dục rộng rãi ở bên kia, là hai khoảng trời khác biệt.

Mấy nhóc sinh viên bên kia coi bộ có vẻ thê thảm hơn các cô nhiều.

“Chúng ta qua xem mấy đàn em huấn luyện quân sự thế nào đi, trở về căn tin rồi dùng cơm luôn, cũng vừa đúng lúc mà.” Hạ Thiến Thiến đề nghị.

Ánh mắt Từ Ưu Nhã sáng lên, nói với vẻ hưng phấn: “Được quá ấy chứ, tao vẫn chưa nhìn thấy mấy đàn em năm nhất đâu đó.”

Hoàng Vận ngắm sắc trời: “Nhưng mà trời nóng quá.”

“Không có sao đâu, bọn mình có dù.”

Hạ Thiến Thiến mở lời hỏi Đường Miểu: “Miểu Miểu đi chung nhé?”

Còn bốn mươi phút ăn cơm......

Đường Miểu: “Ừm.”

Lời đề nghị này như được lên kế hoạch từ lâu, Hạ Thiến Thiến chạy đến quầy bán đồ ăn vặt mua ba mươi cây kem, chẳng được bao lâu cô ấy đã ôm một thùng giấy đi ra.

“Kem có phần của bọn tao không đó?”

“Không nha, đây là kem dành cho mấy đàn em của mình.”

Từ Ưu Nhã bĩu môi thất vọng.

Bốn người đi đến sân thể dục, vì thời tiết nóng nực quá nên có không ít lớp đang ngồi dưới tán cây hóng mát, còn một nửa lớp lại đứng thành đội hình vuông và dậm chân tại chỗ, mặt và cổ của người nào người nấy đều lấm tấm mồ hôi.

“Một hai một, một hai một......”

“Đứng đó mười phút! Không ai được nhúc nhích!”

Chất giọng to như sấm vọng thẳng lên tận trời, lấn át cả tiếng ve sầu, khiến con người ta còn thấy bất lực hơn cả cái nóng bức.

“Lớp công nghệ phần mềm ở đằng kia kìa.”

Hạ Thiến Thiến dẫn đám họ đi vòng qua đường băng đến tìm lớp công nghệ phần mềm, mấy sinh viên của lớp công nghệ phần mềm đang đứng kiểu quân đội, nhưng điều kỳ lạ là sỉ số lớp lại thiếu gần một nửa.

Nửa số lượng còn lại đi đâu mất rồi?

“Đàn em đẹp trai đâu? Ở đâu mất rồi?”

Từ Ưu Nhã thò đầu ra khỏi dù truy lùng xung quanh, trong đám con trai đang xếp hàng kiểu quân đội, không có cậu chàng nào có vẻ bề ngoài quá đỗi xuất sắc cả.

“Quái lạ, sao lại không có ở đây ta.”

Hạ Thiến Thiến truy lùng bóng dáng của Phó Khả Dịch một cách tự nhiên.

Tiếp xúc với bọn họ được một khoảng thời gian, Hạ Thiến Thiến biết rõ Phó Khả Dịch và Tô Luân là chong chóng định hướng chiều gió trong lớp của bọn họ.

Nhưng điều quan trọng nhất chính là, dáng vóc cao ráo cùng với dáng dấp kia của Phó Khả Dịch rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, Hạ Thiến Thiến cũng không ngoại lệ.

“Đàn chị Thiến Thiến?”

Một giọng nói nhu nhược vang lên, Hạ Thiến Thiến quay đầu nhìn lại, là một cô gái trong lớp công nghệ phần mềm.

Hốc mắt cô bé ửng hồng, hiển nhiên vừa mới khóc.

“Sao em lại không huấn luyện quân sự thế?”