Gái Thẳng Như Thép: Cún Con Tức Đến Bật Khóc

Chương 2.2: Đàn chị và đàn em

Truyền một tờ khăn giấy cho Đường Miểu, Hạ Thiến Thiến quay đầu gọi to một cô gái trong lớp: “Nini, mày đi ra ngoài cổng trường đón tốp mới đi, để Miểu Miểu nghỉ ngơi một lát.”

Cô gái tên Nini kia cầm mấy tờ giấy thông tin quạt gió cho mình, thấy mặt trời lên cao cao, ánh mặt trời chói mắt nóng hừng hực như lửa, nói với giọng đầy oán giận: “Tao cũng vừa trở về từ câu lạc bộ mà, mày bảo tao phơi nắng nữa thì thể nào hôm nay cũng bị cảm nắng mất.”

Hạ Thiến Thiến khẽ biến sắc: “Không phải mày chỉ đóng dấu có mấy tờ giấy đăng ký thôi hả, vất vả lớn bao nhiêu?”

Lấy cớ mà bị vạch trần, cô gái thẹn quá hóa giận: “Thế tại sao mày không đi, giảng viên kêu tao tới giúp đỡ chứ có bảo tao đến cầm bảng tên phơi nắng đâu.”

Cả hai cãi nhau chí chóe, mọi người xung quanh đều nhìn sang.

Hạ Thiến Thiến còn định tranh cãi tiếp, Đường Miểu vỗ vỗ vào bả vai của cô ấy: “Không có việc gì đâu, để tao đi là được.”

“Nhưng mà mày......”

“Đằng nào chả có một người phải đi.”

Hạ Thiến Thiến lặng im, cô gái mới cãi cọ tóe lửa xấu hổ cúi đầu.

Bỏ tờ khăn giấy vừa lau mồ hôi vào túi áo, Đường Miểu cầm lấy bảng tên rồi bước đi trong cái nóng đốt người một lần nữa.

“Miểu Miểu! Nước nè!”

Hạ Thiến Thiến ném một chai nước qua, Đường Miểu chụp được chuẩn xác.

Cô kéo khẩu trang xuống, kề ngay vào miệng bình uống một ngụm, bóng dáng hòa vào dòng người biến mất chẳng thấy đâu nữa.

Phó Khả Dịch quay đầu lại, trong mắt cậu lóe lên tia sáng khác thường.

“Oa ——”

Khoảnh khắc ngắn ngủi cô tháo khẩu trang xuống kia, cậu cũng trông thấy rõ......

Vào khoảnh khắc ấy, tiếng ầm ĩ dần dần đi xa, tiếng ve kêu bay biến tự khi nào, cơn gió nóng phà vào đám đông, váy áo của mọi người lặng lẽ tung bay trong gió.

Hóa ra dáng dấp của chị ấy là như thế này......

......

“Cô Trần ơi, một mình em thực sự trị không nổi đâu, mấy cậu nhóc năm nay hổ báo lắm, hôm nay em làm thủ tục nhập học cho mấy em ấy, có hai đứa nhóc cả gan dám sờ vào đầu khen em đáng yêu nữa kìa, rõ ràng em là đàn chị cơ mà! Lại còn là chỉ huy dẫn dắt lớp của mấy em ấy nữa!” Hạ Thiến Thiến đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, “Cô muốn đến trễ một lát ư? Ơ hay là cô sắp xếp thêm một người giúp em với? Vậy thì bạn Đường Miểu nha cô, em chốt bạn ấy rồi nha cô.”

“Vâng, em đưa điện thoại cho bạn ấy nói chuyện với cô ngay đây.”

Đi vào phòng ngủ, Hạ Thiến Thiến đưa điện thoại di động cho Đường Miểu đang bận bịu cài đặt lại hệ thống máy tính: “Miểu Miểu à, cô Trần bảo mày nhận điện thoại nè.”

Đường Miểu giương mắt, có vẻ hết sức khó hiểu: “Có chuyện gì à?”

“Mày nhận đi rồi biết.”

Cô nhận điện thoại.

“Vâng, cô Trần.”

“Miểu Miểu, tối hôm nay em có rảnh không?”

Đường Miểu: “Chuyện gì ạ?”

“Chuyện là thế này, tối nay bên tân sinh viên sẽ tổ chức một buổi họp lớp, cô có công việc đột xuất nên có lẽ sẽ đến trễ, cô sợ một mình Thiến Thiến không trị nổi đám tân sinh viên kia, vậy nên muốn nhờ em đi một chuyến với em ấy.”

Giương mắt nhìn Hạ Thiến Thiến, Hạ Thiến Thiến chắp tay trước ngực, nở nụ cười cầu may.

“Có lẽ em đến đó cũng không biết giúp gì ạ.” Đường Miểu nói.

“Em đi chung với em ấy là được rồi, em ấy biết nên nói cái gì với các tân sinh viên mà.”

Hít nhẹ một hơi, Đường Miểu gật đầu: “Vâng ạ.”

Tối nay, cô vốn định đến thư viện tìm mấy cuốn sách về thuật toán và kết cấu số liệu, bây giờ xem ra chỉ có hoãn lại vào ngày mai thôi.

Cúp điện thoại, Đường Miểu nhìn về phía Hạ Thiến Thiến: “Mày muốn tao đi chung với mày thì cứ nói thẳng ra với tao thôi, làm gì phải nhờ cô Trần tới ép tao?”

Chủ ý bị vạch trần, Hạ Thiến Thiến chớp đôi mắt tỏ vẻ vô tội vạ: “Chẳng phải tao sợ mày từ chối tao à? Bình thường mày cũng hay từ chối tao lắm đấy, cô Trần còn bảo tao giới thiệu về ngành học của chúng ta với tân sinh viên, mày rành chuyện này hơn tao cơ, mày giới thiệu giúp tao nha?”

Thấy Đường Miểu không phản ứng, Hạ Thiến Thiến kéo tay của cô làm nũng: “Được không, Miểu Miểu ơi ~”

“Mày đã đồng ý với cô Trần sẽ đi với tao rồi mà, giờ mày giúp thêm việc này cho tao được không?”

“Xin mày đó ~”

“Miểu Miểu ơi ~”

“......”