Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70

Chương 48

Ở cái niên đại này, kiểu thổ lỗ tấm lòng của mình ngay trước mặt mọi người giống như Thẩm Chi Sơ thuộc về hành vi lớn mật, không khỏi đưa tới một mảnh ồ lên của mọi người.

Ai cũng không nghĩ đến thiên chi kiêu tử như thanh niên trí thức Thẩm sẽ chủ động theo đuổi một cô gái ở nông thôn, lại còn chưa theo đuổi thành công?

Qủa thật trời đất rộng lớn, việc lạ gì cũng có?

Tuy nhiên, tưởng tượng đến quan hệ phức tạp của hai nhà Triệu Thẩm, nhóm thanh niên trí thức bỗng nhiên có chút đồng tình với Thẩm Chi Sơ.

Rốt cuộc Triệu Đào Hoa là vị hôn thê trước đây của em trai họ hắn, về sau nếu hai người thật sự kết hôn, căn bản không thể tránh khỏi việc ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Đến lúc đó sẽ xảy ra rất nhiều trường hợp xấu hổ cực kỳ, hơn nữa, nói không chừng còn sinh ra chuyện thị phi gì đó đâu?!

Một đám quần chúng ăn dưa não bổ rất nhiều, nhưng không ai dám ng·ay trước mặt Thẩm Chi Sơ đem những trường hợp phỏng đoán lung tung r·ối l·oạn này nói ra.

Liền vào lúc mọi người còn chưa từ trong khϊếp sợ hục hồi lại tình thần, thì trong đồn điền lại truyền ra tin tức mới: Triệu Chính Tây đã l·y h·ôn! Lâm Hạnh Nhi bị ngồi tù! Nhà họ Lâm chạy đến nhà họ Triệu tính sổ!

Tin tức bát quái của một người tiếp một người làm cho mọi người liền không rảnh tiếp tục đi chú ý mấy cái tình yêu bình thường kia, tất cả đều đang tò mò nhà họ Triệu sẽ đối phó như thế nào với sự càn quấy của nhà họ Lâm.

Mà ngay lúc này tại nhà họ Triệu, Chu Minh Lan cũng không phải là người ăn chay, luận đánh nhau không ai có thể từ trong tay bà chiếm được tiện nghi.

Cho dù là cha của Lâm Hạnh Nhi mang theo vài tên nông dân to con đứng chắn trước cửa nhà bà, trên mặt bà cũng không lộ ra nửa phần sợ hãi.

Đi theo Lâm Đại Hữu cùng đến nhà họ Triệu là mấy tên thanh niên họ hàng của nhà họ Lâm, tuy rằng đến là bảy tám người, thanh thế rất lớn, nhưng lại không ai dám hướng lên phía trước.

Đơn giản là bọn họ đều sợ nắm tay Triệu Chính Nam, tới chỗ này cũng chỉ là làm bộ làm bộ mà thôi.

Nghe nói bị nhà họ Lâm chặn cửa, mấy anh em nhà họ Triệu, tất cả đều từ bên ngoài chạy về, ai cũng co to đứng ở chỗ đó, khí thể hoàn toàn nghiền áp đối phương.

Lâm Đại Hữu nhìn trong đám người nhà họ Triệu có Triệu Chính Tây, ông ta hận đến ngứa răng, nhưng mục đích hôm nay ông ta tới chỗ này, là vì cầu tài, cũng không phải vì con nhóc Lâm Hạnh Nhi chết tiệt kia mà đánh nhau.

Vì thế ông ta liền lấy danh nghĩa của Lâm Hạnh Nhi gây khó dễ cho Triệu Chính Tây, kia ý tứ chính là: Có thể ly hôn, nhưng cần thiết phải trả cho nhà họ Lâm một bút tiền tổn thất. Còn có hiện tại Lâm Hạnh Nhi đã bị ngồi tù, liền tính hai người đã ly hôn, thì Triệu Chính Tây phải có trách nhiệm phụ trách cuộc sống sinh hoạt về sau của nhà họ Lâm.

Chu Minh Lan nghe mấy thứ này đều tức giận đến phát cười, đương nhiên một điều kiện bà cũng không đồng ý.

Lời nói của bà chính là: Đòi tiền không có, muốn mệnh một cái.

Có năng lực liền cứ đứng vây trước cửa nhà bà đừng đi!

Thấy đối phương dầu muối không ăn, Lâm Đại Hữu không dám thật sự động thủ, cuối cùng chỉ có thể tìm hai đại đội trưởng của hai đồn điền tới giải quyết chuyện này.

Theo lý thuyết giống loại chuyện nhỏ này đồn điền sẽ không đứng ra giải quyết, nhưng mấy đại đội trưởng quả thật không chịu nổi Lâm Đại Hữu mỗi ngày đều chạy tới thôn ủy yêu cầu. Đại đội trưởng ở đồn điền bên cạnh bị ông ta làm phiền đến không chịu được, chỉ có thẻ tự mình ra mặt đến đại đội trưởng Trần Hòe của đồn điền Đông Sơn thương lượng đối sách.

Trần Hòe biết rõ tính tình người nhà họ Triệu thuộc dạng tuyệt đối không thỏa hiệp, cuối cùng khuyên can mãi mới đem người đuổi đi. Đại đội trưởng ở đồn điền bên cạnh quả thật bất đắc dĩ, cuối cùng hắn chỉ có thể từ trong túi mình lấy ra mười đồng tiền đưa cho Lâm Đại Hữu, rồi bắt ông ta viết xuống cam đoan không tiếp tục càn quấy nữa, lúc này việc này mới tính kết thúc.

……

Thời gian thoảng qua, rất nhanh đã đến cuối tháng mười.

Ngày hôm nay, Triệu Chính Nam mặc một thân quần áo sạch sẽ thoả đáng, đi theo bà mối Trần còn có Chu Minh Lan, chính thức đến nhà họ Tôn cầu hôn.

Dựa vào khoảng thời gian này đi sớm về trễ, Triệu Chính Nam kiếm được một số tiền, hơn nữa cũng mượn được một chút, xem như có thể thực hiện được lời hứa hẹn trước đó với nhà họ Tôn. Trừ bỏ người nhà họ Tôn cảm thấy khϊếp sợ, kỳ thật người nhà họ Triệu cũng đều giật mình.

Đặc biệt là ba anh em còn lại của nhà họ Triệu, trong lòng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không thoải mái. Qủa thật không phải bởi vì ghen ghét mà là cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

Giống như trong lớp có bốn đứa học sinh học kém, nguyên bản ai cũng đều là trình độ như vậy, ai cũng không cần phải nói ai, nhưng bỗng nhiên có một ngày, trong nhóm bọn họ lại có một người thi được thứ nhất toàn ban, loại cảm giác chênh lệch này liền toát ra trong lòng, cực kỳ khó chịu.

Mà hiện tại trong đầu Triệu Chính Nam đều là việc cưới vợ, hắn nào có dư thừa tâm tình quản quản mấy ông anh em nhà mình chua hay không chua?

Hắn đứng thẳng bên ngoài cửa nhà họ Tôn, đã bắt đầu ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc trong tương lai…

Nghe nói Triệu Chính Nam hôm nay sẽ cầm tiền lễ hỏi lại đây cầu hôn, sáng sớm Hoàng Thu Nguyệtđã đem từ trong ra ngoài cả nhà thu thập một phen.

Tôn Lan Khê càng là trời còn chưa sáng cũng đã rời giường, bắt đầu nhón chân mong chờ.

Theo tiếng gõ vang cửa bên ngoài, cô không tự giác mà đứng thẳng thân mình, khóe môi cũng đã cong lên thành một độ cung.

Cô đi theo phía sau Hoàng Thu Nguyệt đi ra ngoài nghênh đón người, khi nhìn thấy Triệu Chính Nam một khắc kia, trong nháy mắt trên mặt đỏ ửng.

Từ lần trước Triệu Chính Nam đến cầu hôn nhưng lại tan rã trong không vui, hai người bọn họ chỉ thấy mặt hai lần. Cô đau lòng hắn vất vả lại không có năng lực chia sẻ, điều này làm cho Tôn Lan Khê rất tự trách.

May mắn nam nhân cô thích là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, lúc này mới làm cho tương lai bọn họ có hy vọng.

Triệu Chính Nam cũng nhìn đến Tôn Lan Khê đứng phía sau, hắn tưởng tượng đến có thể đem người cưới về nhà, khóe miệng hắn ức chế không được nhếch lên trên.

Bà mối Trần đem mặt mày đưa tình của hai người nhìn ở trong mắt, bà cười ha hả trêu chọc nói, “Hai đứa nhỏ này đứng cạnh nhau quả thật rất xứng đôi, chúng ta mau vào trong nhà nói đi, hôm nay ở bên ngoài cũng quá lạnh.”

Đứng phía sau bà mối Trần là Chu Minh Lan, thường ngày bà cùng Hoàng Thu Nguyệt cũng chỉ tiếp xúc sơ, không nói chuyện thế nào. Tuy rằng lần trước con trai bà ở chỗ này bị tức giận không ít, nhưng hôm nay, bà vì việc chung thân đại sự của con trai mà đế, liền tính trong lòng có ý kiến đối với Hoàng Thu Nguyệt, bà cũng sẽ không đem bất mãn biểu hiện ra ngoài.

Khi Hoàng Thu Nguyệt nhìn thấy ánh Chu Minh Lan mắt lập loè một chút, trên mặt bà ta nổi lên tươi cười không quá tự nhiên, “Chị dâu nhà họ Triệu mời vào đi, giường sưởi trong phòng đã thiêu qua, nhưng ấm áp.”

Chu Minh Lan cũng trả lại một cái tươi cười dối trá, bà đi đế bên bà ta, “Ai, được, chúng ta cùng nhau đi vào.”

Đoàn người đi vào nhà chính, Tôn Lan Hà cùng cha mình đang đổ nước vào bát cho mọi người, thấy đoàn người đã tới, đều lễ phép cười, sau đó tiếp tục việc trong tay.

Bà mối Trần là người không thích loanh quanh lòng vòng, đợi cho mọi người đều đã ngồi xuống, bà ấy lấy ra phong thư trước đó Triệu Chính Nam đưa cho bà ấy để lên trên bàn. Sau đó bà ấy mới cất lời nói chuyện với người nhà họ Tôn, “Đây là lễ hỏi Chính Nam đưa cho Lan Khê, vừa lúc là 500 khối, ba chuyển một vang cũng đều đặt mua không sai biệt lắm. Bên nhà có rảnh cũng có thể đến nhà họ Triệu nhìn xem. Thằng bé Chính Nam này thành tâm a ~ vì kiếm số tiền này, mỗi ngày hắn đều đi sớm về trễ, bên nhà xem, người hắn cũng đã gầy mọt vòng lớn. Nếu là ai dám nói tương lại hắn không đối xử tốt với Lan Khê, tôi đây nhất định là người thứ nhất không vui!”

Hoàng Thu Nguyệt bị lời nói của bà mối Trần làm cho xấu hổ phải cười, sau đó bà ta cầm lên phong thư ở trên bàn, liếc mắt nhìn vào một cái, chỉ thấy bên trong tất cả đều là những tờ tiền đại đoàn kết, bà ta nhìn cũng hãi hùng khϊếp vía.

Kỳ thật cho tới tận bây giờ bà ta còn có chút không thể tin được Triệu Chính Nam thế nhưng thật sự có thể làm ra nhiều tiền như vậy, hiện tại ngẫm lại bà ta không thể không phục, thằng nhóc này thật đúng là có năng lực a!

“Lúc trước tôi nói như vậy cũng chỉ là tưởng khảo nghiệm khảo nghiệm hắn, ai có thể nghĩ đến hắn thực sự có bản lĩnh lớn như vậy, Lan Khê nhà tôi gả cho Chính Nam, xem như thật có phúc.”

Nói nói, bà ta tưởng đem phong thư cất vào trong túi, chẳng qua không đợi bà ta bỏ vào đi, bà mối Trần liền duỗi tay ấn xuống mu bàn tay bà ta, ngăn trở động tác tiếp theo của bà ta.

“Này……” Hoàng Thu Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ đối phương là có ý tứ gì?

Bà mối Trần rút về tay, cười nói: “Cô có phải hay không đã quên cái gì? Lúc trước Chính Nam không phải viết một tờ giấy nợ sao?”

“Nga, đúng! Xem trí nhớ của tôi này!” Hoàng Thu Nguyệt chụp tay lên trán mình, trong lòng trộm thở một hơi, bà ta buông xuống phong thư, đi vào buồng trong tìm giấy nợ.

Tôn Lan Khê đem một màn này xem ở trong mắt, xấu hổ đến căn bản không dám ngẩng đầu. Triệu Chính Nam thấy thế lặng lẽ đi vào bên cạnh cô, muốn dùng sự tình khác trấn an quấn bách của Tôn Lan Khê, “Nghĩ cái gì đâu? Chờ ngày mai anh mang em đi nhìn phòng mới của chúng ta. Em nhìn xem phòng nên bố trí như thế nào, ở phương diện này anh không hiểu lắm.”

Tôn Lan Khê nghe tiếng, ngẩng đầu, hai mắt mang theo vầng sáng lấp lánh, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vâng.”

Chờ Hoàng Thu Nguyệt đi ra, trong tay bà ta nhiều thêm một tờ giấy, đúng là tờ giấy lúc trước Triệu Chính Nam viết kia, tờ giấy rất ng·ay ngắn, thoạt nhìn được giữ gìn rất khá.

Bà ta đem tờ giấy giao cho Triệu Chính Nam, trên mặt ý cười liền không tiêu tán. Bà mối Trần nhìn thấy bà ta trả giấy nợ xong liền nhanh tay thu lại phong thư, bà liền vẻ mặt nghiêm túc dặn dò, nói, “Chị dâu nhà họ Tôn, đồn điền chúng ta tuy rằng đều rất chất phác, nhưng cũng chưa ai gặp qua nhiều tiền như vậy. Cô cần phải đem tiền cất cẩn thân a, tốt nhất đừng để cho người ngoài biết lễ hỏi là bao nhiêu tiền, như vậy là tốt nhất.”

Bà nói lời này là do trước khi ra cửa Tiền Bảo Như đã dặn dò qua.

Rốt cuộc lòng người khó dò, tiền quá nhiều nhất định sẽ đưa tới một ít tai họa.

May mắn hai vợ chồng nhà họ Tôn là người thông minh, nói một chút liền hiểu. Hơn nữa, Hoàng Thu Nguyệt cũng không nghĩ trong nhà gặp vấn đề, vì vậy liền gật gật đầu vội bảo đảm nói: “Thím yên tâm đi, Chính Nam hiện tại là con rể cháu, trong lòng chúng cháu đều có chừng mực.”

Những bước kế tiếp rất thuận lợi, cuối cùng hai nhà cùng nhau thương lượng trực tiếp bỏ qua tiệc đính hôn, đem ngày kết hôn quyết định ở cuối tháng 12.

Tục ngữ nói người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, từ sau khi việc kết hôn được ấn định ra tới, mỗi ngày Triệu Chính Nam đều vui rạo rực, há mồm ngậm miệng đều là Tôn Lan Khê, hoàn toàn không cố kỵ trong nhà có ông em trai thứ ba vừa l·y h·ôn cùng ông em trai thứ tư còn chưa cưới vợ.