Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70

Chương 46

Dựa theo kế hoạch ban đầu, Triệu Đào Hoa không tính toán trước khi khôi phục kỳ thi đại học sẽ yêu đương, rốt cuộc niên đại này tư tưởng của mọi người đều tương đối bảo thủ. Mặc kệ cô trêu ai chọc ai, cuối cùng đều sẽ bị bắt kết hôn, mà bản thân cô, thà rằng không yêu đương cũng không nghĩ đến kết hôn. Nhưng người nam nhân trước mắt cô đây lại là việc ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến mức cô rất muốn lập tức đồng ý hắn.

Nhưng suy nghĩ lại, cô liền dừng lại tâm tư sắp sửa đồng ý của mình.

Trước kia những người nam nhân kia thích cô cũng phải theo đuổi cô thật lâu mới có thể nhận được cơ hội, tới Thẩm Chi Sơ cũng không thể phá lệ được.

Vì thế mắt đẹp của Triệu Đào Hoa chuyển chuyển, cô doanh doanh cười, nói, “Anh muốn trở thành bạn trai tôi không phải không được, nhưng cần thiết có thể chịu đựng được vô số khảo nghiệm của tôi. Hiện tại anh bắt đầu từ con số không, mời tiếp tục nỗ lực.”

Triệu Đào Hoa vừa nói còn không quên vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Chi Sơ, xem như một loại cổ vũ.

Thực hiển nhiên, Thẩm Chi Sơ đối với loại cổ vũ này thực hưởng thụ, hắn nỗ lực khắc chế kích động trong lòng, nghiêm túc hứa hẹn, “Điềm Điềm, tôi sẽ nỗ lực, mặc kệ nhiều hay ít khảo nghiệm, tôi đều phải đem cô cưới về nhà.”

“……” Đối mặt với Thẩm Chi Sơ nghiêm túc như vậy, Triệu Đào Hoa nhẹ nhàng chớp chớp mắt mắt, nghĩ thầm: Mình còn chưa phải là bạn gái của hắn đâu, hắn liền đã nghĩ đến việc mình là lão bà của hắn, anh em, anh cũng thật dám nghĩ.

Một chỗ khác.

Ở trong phòng nhà họ Triệu, Tiền Bảo Như ngồi xếp bằng trên giường đất, lão tứ nhà họ Triệu cùng Chu Minh Lan ngồi ở hai bên bà, mà Triệu Chính Tây đứng ở đối diện bọn họ, hắn gục đầu xuống vẫn luôn không hé răng.

Đối mặt với thằng con trai chất phác như vậy, kỳ thật Chu Minh Lan có đôi khi cũng sẽ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Liền nói đến việc năm đó hắn nói với bà hắn muốn cưới Lâm Hạnh Nhi. Trên dưới nhà họ Triệu tất cả đều kh·iếp sợ, đến bây giờ bà cũng không biết được rõ, hai người này vì sao lại kết hôn?

Tính tình của hai đứa này chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một chút đều không xứng đôi.

Muốn nói cảm tình của bọn nó có bao nhiêu sâu đi, thì từ khi kết hôn đến nay, mọi người đúng là không nhìn thấy.

Nhớ lại trước đây nếu không phải cảm thấy tính cách hắn hướng nội lại bướng bỉnh, là đứa không dễ dàng tím đối tượng thì bà cũng sẽ không nóng trán lập tức đồng ý việc hôn nhân này rồi.

“Lâm Hạnh Nhi làm việc này con cũng đã thấy, Đòa Hoa là em gái ruột của con, con tính toán xử lý việc này như thế nào?”

Đối mặt với chất vấn của Chu Minh Lan, Triệu Chính Tây nhắm chặt mội, ánh mắt trốn tránh trống rỗng ban đầu rốt cuộc có chút nhìn thẳng. Hắn ngẩng đầu, nhìn về ba người, trong giọng nói mang theo cực kỳ tự trách, “Mẹ, thực xin lỗi, là con không nhìn cô ta cẩn thận.”

Nếu hôm nay đứng ở chỗ này nhận sai là thằng con thứ hai, Triệu Chính Nam, Chu Minh Lan đã sớm đi lên đánh người, bởi vì bà biết thằng con thứ hai nhà mình tâm đại, còn không sợ đánh. Hơn nữa, hắn cũng không có khoảng cách, xa lạ với bà. Nhưng bây giờ, đổi lại là thằng con thứ ba, bà không thể không cân nhắc một chút.

“Con nói xin lỗi cũng vô dụng, hôm nay con có hai con đường lựa chọn, một là l·y h·ôn báo công an từ nay về sau hai đứa ai đi đường nấy, hai là không ly hôn nhưng vẫn như cũ cần phải báo công an.Nếu con nguyện ý cùng chờ cô ta ngồi tù xong đi ra lại tiếp tục sinh hoạt cũng không ai quản con, con chọn con đường nào ?”

Dù sao loại phụ nữ này cần phải chịu trừng phạt, đặt ở bên người, sớm hay muộn sẽ tạo ra mối họa.

Triệu Chính Tây đối với kết quả như vậy, sửng sốt, qua vài giây hắn mới khôi phục như bình thường, “Mẹ, lúc trước con đã đồng ý với cô ta, mấy năm nay bọn con sẽ không ly hôn, con muốn làm người tuân thủ lời hứa.”

Chu Minh Lan cho rằng hắn là bởi vì cảm tình với Lâm Hạnh Nhi sâu sắc nên không bỏ cô ta xuống được, thiếu chút nữa tức giận đến bầm máu trong não, “Được đây! Triệu Chính Tây, bắt đầu từ ngày mai, anh dọn ra ngoài sống, tôi không muốn một thằng con trai như anh!”

Tiền Bảo Như nhìn một màn này, hơi hơi nhíu mi hỏi: “Lúc trước cháu cùng Lâm Hạnh Nhi kết hôn, đến tột cùng là bởi vì gì? Đừng đem loại lý do hai người có cảm tình ra nói có lệ với bà.”

Tuy nói Lâm Hạnh Nhi lớn lên không kém, nhưng tính tình cháu trai nhà mình như thế nào bà đều hiểu rõ. Liền tính, cô ta xinh đẹp như tiên đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng nhất định không động tâm. Vốn dĩ bà cũng cho rằng hai đứa là tự do yêu đương mới kết hôn, nhưng sau khi kết hôn, nhìn hai đứa sinh hoạt bên nhau giống như hai người xa lạ, ngay cả ánh mắt giao lưu cũng không có. Hơn nữa hiện tại bà cũng đã biết Lâm Hạnh Nhi là cái cái dạng người gì, cái này làm cho bà không thể không hoài nghi động cơ bọn họ kết hôn không đơn thuần như vậy.

Đối diện với cặp mắt sắc bén của Tiền Bảo Như, Triệu Chính Tây không tự giác mà nắm chặt hai tay thành quyền, trong ánh mắt không có nửa phần buông lỏng, xem ra là không nghĩ nói.

“Mẹ, hắn chính là bị hồ ly tinh mê hoặc! Mẹ hỏi hắn như vậy làm gì? Coi như con không đẻ ra đứa con trai này!” Chu Minh Lan sớm đã từ trên giường đất đứng lên xoa eo, chỉ kém giây tiếp theo tiến lên đánh người.

Lão tứ nhà họ Triệu biết bà vợ nhà mình là người thích xúc động, bà ấy dễ dàng đem sự tình làm hỏng, vì thế hắn liền cười làm lanh nói,

tạp lâu, vì thế cười làm lành nói: “Mẹ nói rất đúng, hai ta trước đi ra ngoài, để cho mẹ hỏi hắn một chút.”

Chu Minh Lan đem bộ dáng cười ha hả của hắn nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy đặc biệt chói mắt, mặt bà trầm xuống, hung hăng mắng: “Cười cười cười, ông liền chỉ biết cười! Cái đứa hạnh này của hắn không phải giống ông sao?! Vô tâm không phổi!” Mắng xong, liền thở phì phì đi ra khỏi phòng.

“……” Tự nhiên bị mắng, lão tứ nhà họ Triệu sờ sờ cái mũi, chỉ có thể gắt gao đi theo phía sau bà vợ nhà mình ra phòng.

Thấy bọn họ đều đã đi ra ngoài, Tiền Bảo Như bất đắc dĩ thở dài, mặt quay lại nhìn về hướng Triệu Chính Tây mở miệng hỏi: “Nếu không muốn nói, thì như vậy đi, bà hỏi cháu đáp, cháu cùng Lâm Hạnh Nhi có không có cảm tình phải hay?”

Triệu Chính Tây trầm mặc sau một lúc, “vâng” một tiếng.

Thấy chính mình đoán đúng rồi, Tiền Bảo Như mày nhăn đến càng sâu, “Vậy lúc trước hai đứa kết hôn là bởi vì sao? Cô ta cũng âm mưu thiết kế cháu giống như ngày hôm qua?”

Đứa cháu dâu này của bà quả thật là tâm tư bất chính, dạng việc gì cô ta cũng có thể làm được, nếu cô ta có thể nghĩ ra việc ăn vạ thanh niên trí thức, vậy liền có khả năng trước đó cũng đã trải qua việc ăn vạ rồi.

“Không giống như vậy.”

Thấy hắn vẫn cứ nói kiểu một chữ hai chữ, Tiền Bảo Như hoàn toàn sốt ruột, “Đứa nhỏ này, cháu liền không thể nhiều lời hơn một chút hay sao? Việc này ngày hôm nay, nếu cháu không nói, bà liền đến nhà Lâm Hanh Nhị ăn vạ đi, đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ sống yên ổn!”

Triệu Chính Tây biết bà nội hắn thật sự có thể làm ra loại sự tình này, rối rắm nửa ngày sau, rốt cuộc nói ra tình hình thực tế.

Nguyên lai ở năm trước, Triệu Chính Tây đi đồn điền bên cạnh làm việc, dưới “cơ duyên xảo hợp” (vừa khéo) lại quen biết cha của Lâm Hạnh Nhi là Lâm Đại Hữu, sau đó hai người thường xuyên qua lại, cũng xem như lăn lộn ra quen mặt.

Nhưng trải qua tiếp xúc, hắn phát hiện Lâm Đại Hữu là người nóng tính, là loại người chỉ cần một lời không hợp liền sẽ đánh vợ đánh con, chậm rãi, hắn liền rời xa người như vậy.

Đột nhiên có một ngày, Lâm Hạnh Nhi không hiểu ra sao tìm tới hắn cầu cứu, cô ta nói đối tượng của cô ta là thanh niên trí thức đã chạy, bản thân cô ta hiện tại lại có thai, vì vậy cô ta không dám về nhà, sợ Lâm Đại Hữu đánh ch·ết cô ta, hy vọng hắn có thể giúp giúp cô ta.

Theo tính cách của Triệu Chính Tây, hắn sẽ không xen vào việc người khác, nhưng đến khi hắn nhìn thấy trên cánh tay của Lâm Hạnh Nhi chi chít vết thương dữ tơn, cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn.

Sau đó hai người bàn bạc đưa lên hiệp nghị chỉ kết hôn giả, chờ sau khi Lâm Hạnh Nhi sinh xong đứa nhỏ, cô ta tìm được đối tượng là thanh niên trí thức, quan hệ của bọn họ liền kết thúc.

Nhưng kết quả sau đó hắn mới biết được, Lâm Hạnh Nhi nói cô ta mang thai là giả, đối tượng là thanh niên trí thức cũng là giả, cô ta chẳng qua là không nghĩ ở lại trong cái nhà kia tiếp tục bị đánh đạp, mới lựa chọn kẻ có thể trạng đơn bạc, không có sức chống cự là hắn.

Nghe xong này đó, Tiền Bảo Như lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu qua đi bà mới lên tiếng hỏi: “Cháu đồng ý cùng cô ta kết hôn, cũng là vì baf đi?”

Bằng không bà thật sự nghĩ không ra đứa nhỏ này bị người hố thành như vậy vì sao vẫn luôn gạt mọi người không nói, chẳng sợ tới rồi hôm nay hắn vẫn như cũ ngậm miệng không nói chuyện.

Ở năm trước, Tiền Bảo Như đã bị một hồi bệnh nặng, lúc ấy cũng đi khám qua mấy vị thầy thuốc, ai cũng bảo rằng bà không sống qua đầu xuân năm sau.

Không lâu sau đó, Triệu Chính Tây liền cùng Lâm Hạnh Nhi kết hôn, trùng hợp như vậy, bà không thể không nghĩ nhiều đến việc, cháu trai vì muốn xung hỉ cho bà mới dễ dàng đồng ý như vậy.

Bị đoán trúng sự thật Triệu Chính Tây giật mình nâng lên hai mắt, trên mặt xẹt qua ngạc nhiên. Thấy biểu tình này của hắn, trong lòng Tiền Bảo Như đã có đáp án.

Muốn nói đời cháu trong nhà này, trừ bỏ Đào Hoa ra, thì đứa cháu nào Tiền Bảo Như cũng đều đối xử bình đẳng, bà cũng không đặc biệt thiên vị ai.

Hiện giờ cháu nội trai bởi vì bà mà cưới cái tai họa về nhà, việc này làm cho trong lòng bà khó chịu vô cùng.

“Bà nội biết cháu là người tuân thủ lời hứa, nhưng cũng nên phân rõ người ta có đáng giá cho cháu làm như vậy không mới được. Chẳng lẽ cháu phải vì cô ta mà làm cho quan hệ anh em nháo ra xa lạ sao? Cháu cảm thấy cô ta đáng giá sao?”

Thấy hắn vẫn cứ không nói lời nào, bà buông tay, không nghĩ tiếp tục khuyên nhủ, “Được rồi, cháu ra ngoài trước đi, bà mệt nhọc, muốn nằm một lát.”

Triệu Chính Tây thấy thế, yên lặng mà thở phào một hơi, cực kỳ lưu loát xoay người liền đi, căn bản nhìn không ra tính tình nhẹ nhàng ngày thường.

Tiền Bảo Như nhìn theo phía sau bóng dáng của hắn giống như đang trốn chạy, lại thở mạnh một hơi, việc bà lo lắng nhất bây giờ chính là tương lai của thằng cháu nội này của bà nên làm cái gì bây giờ……

Ở Ngoài phòng.

Khi Triệu Chính Tây từ trong phòng đi ra, Lâm Hạnh Nhi lập tức đón đi lên, hai mắt cô ta khóc đến như một quả hạch đào, vừa hồng lại vừa sưng, “Chính Tây, anh đi cầu xin mẹ cùng Đào Hoa giúp tôi, tôi không muốn bị bắt vào Cục Công An.”

Sớm biết rằng như vậy, cô ta còn không bằng không đem chân tướng nói ra, có khi còn có thể giấu diếm qua đi. Nhưng hiện tại khen ngược, cho dù cô ta thẳng thắn cũng không ích gì, tâm của người nhà họ Triệu cũng thật tàn nhẫn.

Triệu Chính Tây nhíu mày lại nhìn Lâm Hạnh Nhim, hắn quả thực hối hận với quyết định của mình lúc trước. Nếu không phải hắn cưới người phụ nữ này, Đào Hoa cũng sẽ không suýt bị chết đuối, nếu sự việc ngày hôm qua xảy ra việc gì ngoài ý muốn, vậy thì đời này hắn liền không thể tha thứ cho bản thân mình.