Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70

Chương 3

Có hai thanh niên trẻ tuổi đang đứng trong đám người vây xem là người đi theo Triệu Chính Nam lại đây, hai người nhận được ám chỉ của Triệu Chính Nam liền lập tức tiến len, ấn Thẩm Thiên Bách xuống, chính là muốn kéo ra giày nhựa của đối phương.

Dáng người Thẩm Thiên Bách gầy ốm, căn bản không phải đối thủ của bọn họ, hắn chỉ có thể giãy giụa lung tung cũng chỉ hùng hùng hổ hổ nói: “Bọn mày bỏ tao ra, bằng không tao liền đi cách ủy tố cáo bọn mày.”

“Tiếp tục cởi, có gì tao nhận!” Triệu Chính Nam lớn lên khá đen, hai mắt hắn trừng lên làm cho không ai ở đây dám chọc vào.

Triệu Miêu Miêu đứng một bên nhìn cảnh này trong lòng cô ta nóng như lửa đốt. Nhưng cô ta không dám đi qua hỗ trợ, bởi vì nếu cô ta làm như vậy sẽ chỉ sớm đưa ra ánh sáng quan hệ của bọn họ hơn mà thôi.

Các thôn dân khác ai cũng đều muốn biết trong giày kia của Thẩm Thiên Bách ẩn giấu cài gì, vì thế ai cũng thờ ơ, thờ ơ lạnh nhạt.

“Bùm, bùm”

Theo hai tiếng trầm đυ.c, Thẩm Thiên Bách không địch lại sức của hai người kia, cuối cùng giày hắn vẫn bị kéo ra.

Nháy mắt, một đôi màu tất màu trắng gạo bại lộ trước mặt mọi người ở đây.

Chỉ thấy ở trên đôi tất chô mu bàn chân của Thẩm Thiên Bách có một chữ “Miêu”, nhìn chữ thêu này có thể nhận ra được là được làm ra từ tay một cô gái, hơn nữa chỉ thêu màu đỏ, quả thật đặc biệt bắt mắt.

“Miêu?”

Toàn bộ thôn chỉ có một cô gái có cái tên “miêu” này.

Ánh mắt mọi người nhất trí nhìn về phía Triệu Miêu Miêu, trong lòng đã đoán được đại khái.

Ấn diện mạo tới nói, Triệu Miêu Miêu chỉ có thể coi như đẹp, không điềm mỹ như Tiểu Đào Hoa, nhưng tính tình cô ta lại ôn nhu quả thật tốt hơn Tiểu Đào Hoa quá nhiều.

Nhưng cô ta lại là kẻ cạy góc tường nhà chị họ mình, tính tình này quá không tốt đi?

“Triệu Miêu Miêu, sao mày có thể đê tiện như vậy?! Liền anh rể cũng dám thông đồng!” Chu Minh Lan trăm triệu không nghĩ tới đứa nhỏ ngày thường nhìn như ngoan ngoãn hiểu chuyện thế nhưng lại có thể làm ra được sự tình này, bà lập tức nhào qua, duỗi tay muốn kéo đầu tóc của cháu gái.

Triệu Miêu Miêu thấy thế sợ tới mức vội vàng lui về phía sau vài bước, lúc này Thẩm Thiên Bách từ trên mặt đất bò dậy liền giày đều không rảnh lo, chạy tới che ở trước người Triệu Miêu Miêu, còn nghiến răng nghiến lợi nói với những người họ Triệu còn lại: “Là tôi yêu thầm Miêu Miêu, cho nên mới đem tên cô ấy thêu trên tất, việc từ hôn không liên quan tới cô ấy, mấy người đừng vu hãm cô ấy.”

Bộ dáng khẩn trương không thôi của hắn chính là loại ý vị lạy ông tôi ở bụi này.

Đối mặt với một kẻ khờ như vậy, Triệu Đào Hoa có chút không biết nói gì, cô nhẹ nhàng túm túm góc áo Chu Minh Lan ý bảo bà tạm thời đừng nóng nảy, sau đó mới nhìn thẳng vào cặp mắt ôm hận kia của Thẩm Thiên Bách.

“Tôi có phải vu hãm hai người hay không, chỉ cần Triệu Miêu Miêu đem giày cởi ra liền sẽ rõ ràng.”

Ở trong sách, sau khi nam chủ vừa trọng sinh, hắn ta làm liên tiếp hai việc. Việc đầu tiên chính là theo đuổi nữ chủ, việc thứ hai chính là hủy bỏ hôn ước.

Mà khi nam nữ chủ ở bên nhau, tín vật đính ước đầu tiên của hai người chính là thêu tên hai người lên tất.

Ở trên tất thêu tên để biểu đạt tình yêu, nghĩ như vậy, Triệu Đào Hoa không tự giác mà nhíu mũi một chút.

Cảm giác có điểm xú……

Lúc này, sắc mặt Triệu Miêu Miêu trướng đến đỏ bừng, trong đầu cô ta ầm ầm vang lên, cô ta cắn chặt môi, đã không biết được lúc này nên làm thế nào cho phải. Đồng thời trong lòng cô ta cảm thấy may mắn vì có Thẩm Thiên Bách bảo vệ, cô ta mới có thể lông tóc không sao mà đứng ở chỗ này.

Đáng tiếc, suy nghĩ này của cô ta mới chỉ kịp lóe qua trong đầu, giây tiếp theo cô ta đã bị Chu Minh Lan kéo tóc.

“Triệu Miêu Miêu, ngay cả đối tượng của chị họ, mày cũng dám cướp, hôm nay bà đây liền thay cha mẹ mày dạy dỗ lại mày!”

Bởi vì động tác Chu Minh Lan quá nhanh, chờ Thẩm Thiên Bách cùng người dân xung quanh phản ứng lại, hai người này đã vặn đánh vào với nhau, bọn họ vừa định tiến lên can ngăn, đã bị giọng của Chu Minh Lan trấn trụ, “Các ngươi ai dám lại đây tôi liền cào ai, thức thời liền cút sang một bên chô tôi!”

Đời trước, Thẩm Thiên Bách đã từng lĩnh giáo qua bà mẹ vợ đanh đá này, hắn theo bản năng rụt rụt bả vai, do dự nửa ngày không dám qua đi.

Ở nhà họ Triệu, Triệu Hướng Tiến sợ nhất bà Thím này của mình, mắt hắn trông mong nhìn về phía chị gái cũng không dám nhúc nhích.

Một mảnh hỗn loạn, vẻ mặt Triệu Miêu Miêu như đưa đám khi cô ta bị Chu Minh Lan túm lên giày đen dưới chân.

“Thiên, Bách” hai chữ cứ như vậy chói lọi mà xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người ở đây……

Chứng cứ trước mặt, Triệu Miêu Miêu chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát, nhân dịp Chu Minh Lan buông tay ra, trong nháy mắt cô ta ngay cả giày cũng không đi, hai tay che lại mặt đầy nước mắt chạy trốn nhanh chóng. Triệu Hướng Tiến thấy tình huống không đúng, nhặt giày của chị gái lên đuổi theo, rời khỏi chỗ thị phi này, chỉ lại lại Thẩm Thiên Bách một mình đối mặt với hết thảy.

Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Triệu Miêu Miêu, trong lòng Thẩm Thiên Bách không khỏi xẹt qua một chút thất vọng, mặt hắn hướng về phía người nhà họ Triệu, cố gắng làm cho bản thân trấn định nói : “Việc này không có liên quan đến Miêu Miêu, có gì bất mãn mấy người hướng lên tôi là được!”

Theo nội dung trong truyện, nam chủ chính là dùng tiền mua chuộc Nhị Trụ, để cho hắn đi câu dẫn nguyên chủ, lấy đó làm lý do từ hôn. Nhưng nguyên thân lại thâm tình với nam chủ, vì vậy không bị mắc mưu. Nhị Trụ vì tiền nên liền lừa nguyên thân vào núi lớn, thiết kế cho cô ấy rơi vào trong bẫy rập hắn đã chuẩn bị trước đó.

Việc này khiến cho nguyên thân bị ở bên ngoài một đêm không trở về, cũng bởi vậy mà người trong thôn mới có thể truyền ra một ít đồn đãi vớ vẩn.

Mà nam chủ lại cho rằng nguyên thân thật sự đã cùng Nhị Trụ cột vào với nhau, bời vì Nhị Trụ ném xuống nguyên thân trốn chạy cô ấy mới có thể tự sát.

Tóm lại nam chủ không hề thấy áy náy trong lòng.

Hiện giờ Nhị Trụ đã chạy tới nơi khác, những việc đã qua không có người đối chứng. Nghĩ đến nguyên thân vô tội chết đi, Triệu Đào Hoa nhìn tên nam nhân trước mắt này lại bắt chước tính tình của nguyên thân, cô kêu căng nâng cằm lên : “Thẩm Thiên Bách, anh cõng tôi cùng người khác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thế nhưng còn dám làm kẻ ác cáo trạng trước? Hiện tại tôi cực kỳ khó chịu, hôm nay nếu anh quỳ xuống dập đầu ba cái trước tôi, tôi sẽ tạm tha cho anh, bằng không chúng ta liền đi cách ủy gặp mặt đi!”

Dập đầu ba cái vang dội?!

Không chỉ thôn dân đang vây xem mà ngay cả người họ Triệu đang đứng ở đây cũng đều khϊếp sợ không thôi.

Chu Minh Lan trộm kéo kéo cảnh tay Triệu Đào Hoa nhỏ giọng hỏi: “Con gái, nếu không chúng ta vẫn là thôi đi.”

Rốt cuộc nhà họ Thẩm kia là họ hàng với quan lớn hiện tại ở Kinh Thị, vạn nhất nhà bọn họ đem đối phương chọc giận, đến lúc đó có người tìm nhà bọn họ tính sổ thì phiền toái.

Triệu Đào Hoa vỗ nhẹ mu bàn tay an ủi Chu Minh Lan, đồng thời ánh mắt cô nhìn về phía Thẩm Thiên Bách càng sáng thêm, “Vì loại người như anh tự sát là quyết định sai lầm nhất của tôi. Ban đầu tôi định nhịn xuống khẩu khí này thành toàn cho hai người, nhưng hiện tại anh lại một tấc muốn tiến thêm một bước, còn định hủy thanh danh của tôi, vậy thì đừng trách tôi không nhớ tình cũ.”

Lời nói của Triệu Đào Hoa lộ ra tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ, nhưng lại chọc vào tâm, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người ở đây nhìn về phía Thẩm Thiên Bách nhiều thêm một phần khiển trách.

Chu Minh Lan thì lại khinh bỉ chính mình vừa mới yếu đuối, liền tính nhà họ Thẩm kia có năng lực thì bọn họ lại có thể như thế nào? Dám bắt nạt con gái bà là không được!

Đối mặt với những ánh mắt không tốt đẹp xung quanh, Thẩm Thiên Bách nhắm chặt môi mỏng vẫn luôn không hé răng.

Tục ngữ nói dưới đầu gối nam nhân có vàng, mọi người đều biết, hắn là một kẻ coi lòng tự trọng còn quan trọng hơn cả mạng, hắn đâu có thể dễ dàng quỳ xuống như vậy?

Mọi người ở đây cho rằng Thẩm Thiên Bách sẽ cường ngạnh cho qua thì hắn đột nhiên nắm chặt tay, mắt đỏ ngầu nhìn về phía Triệu Đào Hoa, cắn răng mắng : “Cô là kẻ thâm thần, cô muốn tôi quỳ xuống? Không có cửa đâu!”

Nói xong, cũng bất chấp mất mặt hay không Thẩm Thiên Bách liền xoay người chạy đi, phảng phất giống như phía sau có chó dại đuổi theo. Thân ảnh vừa đơn bạc vừa quật cường của hắn “xoát xoát xoát” chạy nhanh, nháy mắt đã biến mất trong tầm nhìn của mọi người.

“……”

“……”

Cả đám thôn dân đang đứng xung quanh xem náo nhiệt không có ai nghĩ đến con trai nhà họ Thẩm thế nhưng một chút khí khái nam tử cũng không có, hắn còn làm trò chạy trốn trước mặt nhiều người như vậy…

Mọi người ngươi nhìn xem ta, ta xem xem ngươi, đều là hai mặt mơ hồ.

“Phi!” Chu Minh Lan khinh thường phun nước miếng trên mặt đất, sau đó giữ chặt cánh tay Triệu Đào Hoa nói: “Đi thôi, phỏng chừng thím hai của con đã đến chỗ bà nội cáo trạng rồi, chúng ta chạy nhanh về nhà thôi.”

“Vâng.” Triệu Đào Hoa nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời đối với phản ứng của Thẩm Thiên Bách cũng không có quá nhiều cảm giác ngoài ý muốn.

Theo giới thiệu trong sách, đời trước, trước khi nam chính trọng sinh, hắn ta thường xuyên phải quỳ ván giặt đồ, vì vậy đối với hắn mà nói, yêu cầu của cô đối với hắn chính là một sỉ nhục cực lớn.

Hiện giờ hắn vừa mới trọng sinh trở về, đâu có thể nào còn cho phép chính mình quỳ xuống?

Cô bắt hắn dập đầu ba cái vang dội, bất quá cũng chỉ là muốn nhục nhã hắn mà thôi.

Lúc này, mặt mày Triệu Đào Hoa đã sớm không còn lạnh nhạt giống phía trước, cô nghiêng đầu đánh giá Triệu Chính Nam đang khập khiễng theo sau, khẽ nhíu giữa mày hỏi: “anh hai, anh không sao chứ? Chân có đau hay không?”

Lần đầu tiên được em gái nhà mình quan tâm, Triệu Chính Nam gãi gãi tóc ngắn trên đàu có chút thụ sủng nhược kinh, hắn nhẹ cong khóe miệng thổi phồng nói: “Yên tâm đi, vết thương nhỏ này đối với anh không tính là gì! Về sau em gặp phải ủy khuất gì đừng nghẹn, nếu cái tên Thẩm Thiên Bách kia còn tới trêu chọc em, anh liền đánh gãy chân hắn!”

“Mày quản tốt cái chân của mày trước đi.” Chu Minh Lan trừng mắt nhìn thằng con trai này của mình một cái, sau đó nâng tay tóm lấy cánh tay con trai, lên tiếng cảnh cáo hắn: “Lần sau đừng có cố thể hiện, vạn nhất làm cái chân này bị thương nặng hơn thì phiền toái.”

Anh em nhà họ Triệu không ai không dám nghe theo Chu Minh Lan, nhưng ngoài mặt Triệu Chính Nam đáp ứng mẹ mình đến thống khoái, thực tế trong lòng hắn có chủ ý của riêng hắn.

Hai nam thanh niên trước đó cởi giày của Thẩm Thiên Bách thấy lão đại đã bị Chu Minh Lan ngạnh túm về nhà cũng không dám tiến lên ngăn trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bọn họ rời đi.

Thẳng đến khi nhóm người họ Triệu đã đi xa, những người còn ở lại trên sân đập lúa mới như dầu nóng chợt sôi, bắt đầu bàn luận với nhau những sự tình vừa mới phát sinh.

Mọi người nói gì đều có, mà bị nói nhiều nhất lại là tính tình nóng nỏng của tiểu Đào Hoa cùng đôi tất thêu tên kia của Thẩm Thiên Bách.

Đúng như Chu Minh Lan đoán trước.

Khi mấy mẹ con bà trở về sân nhà mình, cách đó không xa ở căn phòng phía đông truyền ra từng tiếng khóc, thanh âm thê thảm kia chợt cao chợt thấp, người không biết truyện có khả năng nghĩ rằng trong nhà lão Triệu đã có người chết đâu.