Tháng chín ở Đông Bắc, thời tiết cuối thu mát mẻ.
Sáng sớm có gió nhẹ thổi qua, mang đến cho mọi người một chút lạnh lẽo. Lúc này trên sân đập lúa của thôn Đông Sơn, mọi người quấn chặt quần áo đầy những lỗ vá trên người ngay ngắn trật tự xếp hàng nhận công cụ cho ngày làm việc hôm nay.
Đứng ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ, một thím béo lấy ra mấy viên đậu phộng từ trong túi áo, hai tròng mắt xoay chuyển nhìn khắp mọi nơi, nửa ngày sau sau khi xác đinh chắc chắn trong đám người không có người nhà họ Triệu, thím ta mới một bên nhai đậu phộng, một bên bắt đầu bát quái đàm luận việc nhà họ Triệu.
“Ai, các ngươi có nghe thấy gì không? Tiểu Đào Hoa nhà Lão Triệu kia nhưng đến không được, hôm qua đã thắt cổ tự tử!”
Mọi người đứng chung quanh thím ta vừa nghe thấy lời này, lập tức liền vây quanh lên.
“Gì?! Không nghe nói a? Thím như thế nào?”
“Có phải bởi vì bị hủy hôn hay không?”
Thấy lực chú ý của tất cả mọi người đã dừng trên người mình, thím béo nhai đậu phộng càng hăng hái, “Người hình như không có việc gì, nhà lão Triệu tối hôm qua thắp đèn dầu cả đêm. Nếu tiểu Đào Hoa xảy ra chuyện gì, với tính tình thối của mẹ con bé làm sao không đem nhà lão Thẩm lật lên trời được. Đâu có thể giống như hiện tại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.”
Nhắc tới việc hôn nhân của hai nhà Triệu Thẩm thì đó chính là trò cười ở thôn Đông Sơn này, ở trong lòng bọn họ Triệu Đào Hoa cùng đứa con trai nhà họ Thẩm căn bản là không xứng đôi.
Dùng cách nói thổ thiển của bọn họ tình cản kia chính là một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu! Chẳng qua đóa hoa tươi này chính là đứa con trai nhà họ Thẩm, mà Triệu Đào Hoa là kia là đống cứt trâu mặt dày mày dạn…
Nhà họ Thẩm kia chính là họ hàng thân thích với quan lớn hiện tại ở Kinh Thị, lâu lâu bọn họ còn có thể ăn đến cơm tẻ, điều kiện gia đình tốt nhất ở toàn bộ thôn Đông Sơn này, không thể tìm thấy gia đình thứ hai có điều kiện tốt như vậy, còn nhà họ Triệu thì trái lại, chậc chậc chậc……
Việc hôn nhân của hai gia đình này nếu không phải đã được quyết định từ khi còn ở trong bụng mẹ, thì phỏng chừng lấy điều kiện nghèo kiết của nhà họ Triệu cùng hình dáng lôi thôi của Triệu Đào Hoa kia thì bọn họ không thể trèo tới cuộc hôn nhân tốt như vậy được.
Nhưng đứa nhỏ Đào Hoa kia gần đây lại cấu kết làm bậy cùng Nhị Trụ ở thôn bên, mấy ngày trước đứa nhỏ này thế nhưng lại chạy ra ngoài một đêm không trở về, ngày hôm sau trở lại quần áo còn không ngay ngắn, vừa thấy chính là không làm chuyện tốt gì.
Một đêm này đến tột cùng phát sinh cái gì, không ai biết, nhưng sau đó mấy ngày, nhà họ Thẩm liền từ hôn. Nguyên nhân cụ thể là gì, mọi người đều sợ người nhà họ Triệu, không ai dám hỏi thăm một câu.
Hiện giờ con nhóc kia lại tự sát, tất cả bọn họ đều cảm thấy tiểu Đào Hoa có chút đáng thương.
Vạn nhất về sau không ai dám cưới thì phải làm sao? Chẵng lẽ để cho con bé này làm gái lỡ thì ăn vạ cả làng sao?
Tưởng tượng đến con trai nhà mình còn phải tiếp tục chịu đựng Triệu Đào Hoa bắt nạt, nháy mắt tất cả mọi người ở đây đều nhăn lại mày, trong lòng càng đem người nhà lão Thẩm hung hăng mắng một đốn.
Việc hôn nhân này đã được quyết định từ mười năm trước, sao bọn họ lại không thể tiếp tục kiên trì kiên trì, trực tiếp cưới Triệu Đào Hoa tai họa kia về nhà đâu?
Có thể do oán niệm của mọi người quá sâu, làm cho đang ở trên giường đất trong căn phòng phía tây nhà họ Triệu, Triệu Đào Hoa ngồi dựa vào đầu giường đánh hết một cái hắt xì này lại tiếp một cái hắt xì khác, vẻ mặt của cô chính là sống không còn gì luyến tiếc……
Chu Minh Lan đem dáng vẻ của con gái xem ở trong mắt, vừa tức lại vừa gấp : “Con, đứa nhỏ này, có phải con thiếu năng lực hay không a? Học gì không học lại học người ta thắt cổ tự tử? Vạn nhất thật sự treo cổ chính mình thì sao? Về sau con ngàn vạn lần đừng hù dọ mẹ nữa a.”
Triệu Đào Hoa nghe tiếng quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt mình, mênh mông sương mù trong mắt hạnh xẹt qua một chút ủy khuất cùng bất đắc dĩ, “ n, con đã biết, mẹ… Đừng lo lắng.”
“?……” Chu Minh Lan vốn định muốn răn dạy con gái hai câu, lại bị thái độ ngoan ngoãn hiếu thuận của con gái làm cho sửng sốt, cuối cùng chỉ có thể thở dài mạnh một cái, “Lần sau gặp được việc gì đừng xúc động như vậy, bây giờ con ngủ một giấc trước đi, mẹ làm gì đó cho con ăn.” Ngay sau đó bà chải xong đệm chăn liền đi ra ngoài.
Nhìn thấy cửa phòng đã đóng lại, Triệu Đào Hoa chịu đựng thân thể không khỏe nhanh chóng từ trên giường đất xuống dưới, tìm nửa ngày mới tìm được một cái gương nhỏ to bằng bàn tay, còn hơi chút cũ kỹ, rách nát.
Cổ chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền hoàn toàn ngốc ngay tại chỗ!
Người ở trong gương không phải là cô, giống cô đến tám phần, nhưng cô kém người này hai phần đó là cân nặng và chiều cao.
Hiện tại cô có thể trăm phần trăm xác định bản thân mình thật sự đã xuyên sách!
Ai có thể nghĩ đến người đã từng thân cao 1m7, có được dáng người hoàn mỹ Triệu Điềm Điềm, hiện giờ lại biến thành một người chỉ cao 1m5 mấy, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, bụ bẫm Triệu Đào Hoa đâu?
Chuyện này cần phải nói bắt đầu từ tối hôm qua, cô chẳng qua ở quán bar cùng đối tượng ái muội uống nhiều vài chén rượu, kết quả hai mắt một nhắm đến lúc mở mắt ra đã tới nơi này rồi, đồng thời trong đầu còn tiếp thu nội dung của một quyển tiểu thuyết.
Nguyên lai, hiện tại cô đang ở trong một quyển tiểu thuyết niên đại lấy giả thiết là nam chính trọng sinh, còn nguyên thân là vợ sắp cưới đời trước của hắn, cũng là pháo hôi số một trong quyển sách này.
Tối hôm qua bởi vì nguyên thân thắt cổ nên linh hồn xuất khiếu.
Kỳ thật nguyên thân chỉ là tưởng làm ồn ào một trận không tính toán chết thật, nhưng đáng tiếc nguyên thân nhất thời không nắm chắc tốt lực đạo, vì vậy mà liền đi đời nhà ma.
Đến nỗi linh hồn của nguyên thân đi đến địa phủ hay là xuyên đến thế giới của Triệu Điềm Điềm thì cô tạm thời vẫn chưa biết được…
Dựa theo định luật xuyên sách của tiểu thuyế thì Triệu Điềm Điềm biết, bản thân cô đã không thể trở về thế giới cũ của mình được nữa, về sau cô chỉ có thể sống dưới thân phận Triệu Đào Hoa này mà thôi.
Triệu Điềm Điềm nhìn tường đất xám xịt bốn phía, cùng gương mặt tròn trịa hồng hồng trong gương kia trong lòng tràn ngập tiếc nuối…
Sớm biết rằng sẽ bị xuyên thư, cô nên đem toàn bộ tích phân mình tích tụ được đang còn đều tiêu hết, lại đem toàn bộ cá trong ao đều chơi một lần mới đúng!
Hiện giờ điều kiện phần cứng của mình quá kém, cũng không biết đến khi nào cô mới có thể lại một lần nữa xây lên áo cá cho mình.
Lúc này, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một trận cãi cọ ầm ĩ, nháy mắt đem suy nghĩ của Trần Điềm Điềm kéo về hiện thực.
“Vợ thằng tứ, cô mau đi sân đập lúa nhìn xem đi. Chính Nam nhà cô vì Đào Hoa đang cùng người ta đánh nhau rồi!”
“Gì? Chính Nam lại cùng người ta đánh nhau?!” Hai tròng mắt nhỏ của Chu Minh Lan trừng lên, bà ném xuống đồ ăn còn đang làm dở trong tay liền phải chạy ra bên ngoài.
Mà Triệu Đào Hoa cũng vào lúc này từ trong phòng đi ra, cô chạy chậm hai bước đuổi tới bên người Chu Minh Lan hỏi: “Mẹ, anh hai có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ở trong sách, sau khi nguyên thân tự sát, anh hai của cô ấy là Triệu Chính Nam bởi vì tức giận đã tìm nam chính tính sổ, nhưng kết quả nam chính chỉ bị một chút vết thương nhẹ, còn anh hai của cô ấy lại vì chân cẳng không thuận tiện, đang bị thương mà thương càn thêm thương, lần này anh ấy đã hoàn toàn tàn phế.
Nếu cô hiện tại đã trở thành Triệu Đào Hoa, cô nhất định phải ngăn cản loại sự tình này phát sinh.
Thấy con gái nhỏ cũng muốn đi theo, Chu Minh Lan cũng không ngăn cản, người họ Triệu bọn họ chính là không sợ trời không sợ đất, cho dù toàn thôn đều đang chê cười bọn họ thì bọn họ cũng không sợ!
“Anh hai của con cùng một cái đức hạnh giống con, làm việc gì cũng đều do xúc động, nóng tính, cái chân kia của hắn còn chưa nhanh nhẹn, khỏi hẳn, vạn nhất lần này lại bị thương thì làm sao chỉnh được? Thật là tức chết mẹ!”
Đôi lông mày Triệu Đào Hoa hơi chau lại, cô vẫn luôn theo sát phía sau Chu Minh Lan. Cô chỉ hy vọng Triệu Chính Nam không làm cho cái chân mình bị thương nặng thêm một lần nữa.
Giờ phút này ở sân đập lúa của thôn, Triệu Chính Nam đen trầm khuôn mặt gắt gao nhìn chăm chú vào một nam nhân đứng đối diện mình. Hắn giống như một con báo vận sức chờ đợi đúng thời điểm sẽ hành động, làm cho toàn bộ người ở đây đều có cảm giác áp bách.
Thẩm Thiên Bách không tự giác được mà nuốt nuốt nước miếng, khuôn mặt hắn ta vốn trắng nõn thì bây giờ lại càng tái nhợt thêm.
Hắn nghĩ đến kiếp trước chính mình không thiếu bị ăn nắm tay của đối phương mà lặng lẽ lui về phía sau vài bước, tính toán không muốn cứng đối cứng, “Anh Nam, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không, tôi cùng Đào Hoa chia tay trong hòa bình, anh không cần đến mức như vậy.”
“Mày đang thả rắm hả!” Sắc mặt Triệu Chính Nam càng trở nên thối hơn, nếu không phải sợ hỏng thanh danh của Đào Hoa, hắn quả thật muốn đem sự tình em gái mình hôm qua tự sát lớn tiếng nói ra, xem đối phương có còn bình tĩnh giống như hiện tại hay không.
“Em gái tao vì mày cái loại lòng lang dạ sói mà mỗi ngày ở trong nhà khóc lóc, mày tưởng chia tay liền chia tay? Mày nên hỏi một chút nắm tay của tao có đồng ý hay không?!”
Chung quanh hai người đứng không ít người, phần lớn mọi người đều đã nhận xong nông cụ đứng lại xem náo nhiệt. Hai nhà Triệu Thẩm vừa lên sân khấu nhưng đem mọi ngời vui vẻ đến hỏng rồi, nếu không phải sợ nắm tay của Triệu Chính Nam, bọn họ còn muốn dọn một cái ghế dài cùng ít hạt dưa ra ngồi xem đâu.
Thậm chí còn có còn người không quên ồn ào nói: “Thẩm Thiên Bách, tiểu Đào Hoa nhà người ta là cô gái rất tốt a ~ câu nói không cần liền không cần, quá không phải đồ vật!”
“Đúng vậy! Cái này làm cho con gái nhà người ta về sau làm sao có thể gả chồng?”
Gặp phải nhóm người không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, cái mũi của Thẩm Thiên Bách đều sắp phải tức đến lệch đi, nếu không phải hiện tại năng lực của hắn hữu hạn, hắn hận không thể đem nhóm người vô sỉ này toàn bộ đuổi ra khỏi thôn Đông Sơn Truân đi. Hắn bây giờ chỉ có thể bất đắc dĩ giả bộ khiêm tốn tiếp tục cầu hòa : “Anh Nam, hiện tại là xã hội pháp chế, anh không cần phải kêu đánh kếu gϊếŧ, dễ dàng xảy ra chuyện.”
Giống như đời trước, gia hỏa này có không ít lần gây chuyện phải vào ngồi trong cục cảnh sát.
Nhưng lời này của Thẩm Thiên Bách nghe vào trong lỗ trai Triệu Chính Nam không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu. Triệu Chính Nam nắm chặt quyền đánh qua đi, một quyền này vừa lúc đánh lên khuôn mặt tuấn túa của Thẩm Thiên Bách. Nháy mắt làm cho Thẩm Thiên Bách đau đến khóc ra nước mắt, rốt cuộc lúc này hắn không nhẫn nhịn xuống được nữa, bắt đầu chửi má nó. “Triệu Chính Nam, mày có phải có bệnh hay không?! Là Triệu Đào Hoa phải xin lỗi tôi trước! Mày đây chính là người ác còn muốn cáo trạng trước đúng không?”
Cái gì kêu Tiểu Đào Hoa phải xin lỗi hắn?
Một nữ nhân phải xin lỗi nam nhân, không ngoài một loại khả đó chính là bên ngoài có người khác……