Bên Thu

Chương 7: Nhịp đập của núi

Thời gian lên núi được ấn định vào chập tối. Chị Lâm biết nhìn trời, dựa vào cơn mưa nhẹ vào khoảng năm giờ, chị kết luận sáng mai sẽ có biển mây tuyệt đẹp.

Con đường xi măng ướt đẫm, Quý Thời Thu theo Ngô Ngu vào siêu thị mini chuẩn bị hành trang leo núi.

Tóc Vàng vừa chơi game vừa nhai kẹo cao su, thái độ qua quýt: “Tự chọn nhé.”

Ngô Ngu đi thẳng đến quầy hàng.

Quý Thời Thu bị coi là giỏ mua hàng hình người, chẳng mấy chốc tay đã ôm đầy bánh bánh mì, kẹo Snickers và nước khoáng.

Mắt thấy hòm hòm, hai người trở lại quầy thu ngân.

Tóc Vàng bắt đầu tính tiền, liếc trộm chàng trai cao gầy bên cạnh Ngô Ngu. Nhìn chiếc mũ lưỡi trai quen mắt trên đầu chủ nhân, anh ta chớp mắt sực nhớ: “Cậu không phải…”

Không phải “chó nhà có tang” ăn vạ trước tiệm anh ta hai ngày trước đó ư?

Ngô Ngu tiếp lời: “Thế nào?”

Hoàng Mao cười xòa, hàm răng đen nhánh khấp khểnh, anh ta bóng gió: “Tôi chỉ ghen tị thôi, vẻ ngoài nổi bật đi chỗ nào cũng được chiếu cố.”

Quý Thời Thu vờ không nghe thấy, hỏi túi nilon, vành miệng nhét đồ ăn đồ uống vào.

Ngô Ngu nhìn anh, lại xoay người chen vào kệ hàng.

Khi quay về, cô tỉnh bơ ném hai lon bia vào túi.

Động tác anh hơi khựng: “Lần trước cô lên núi cũng mang nhiều nước vậy hả?”

Giọng cô bình tĩnh: “Dù sao cũng không phải là tôi xách.”

Quý Thời Thu không đấu võ mồm với cô. Không muốn đấu, cũng không đấu lại, anh bèn xách túi to ra cửa.

Trở về nhà trọ thu dọn đồ vào balo của cô Ngu, hai người chính thức xuất phát.

Ngô Ngu vứt chìa khóa cho chị Lâm, “Cầm giúp em nhé.”

Chị Lâm đặt chiếc giỏ tre đan nửa chừng trong tay xuống, đỡ bằng hai tay: “Được rồi, tối mai sẽ phần cơm cho hai đứa.”

Đi được một đoạn, Quý Thời Thu bỗng dừng bước: “Chờ chút.”

Ngô Ngu hỏi: “Sao thế?”

Anh không nói không rằng, xoay người chạy đến trước mặt chị Lâm.

Chị Lâm vẫn đứng tại chỗ nhìn theo, hơi ngạc nhiên vì thấy anh quay lại. Hai người nói vài câu, chị không ngừng gật đầu, rồi liếc xem Ngô Ngu.

Cuối cùng, anh đi theo chị vào nhà.

Cô đứng hơi xa, một câu cũng không nghe rõ.

Khi Quý Thời Thu trở về, Ngô Ngu nhướng mày hỏi: “Cậu đã nói gì với chị ấy?”

Anh chìa tay, cho cô xem lọ tinh dầu trong lòng bàn tay.

Nhìn anh mặc áo dài quần dài, còn đội mũ che đầu kỹ càng, cô không kìm được hỏi: “Anh sợ bị muỗi cắn à?”

Quý Thời Thu: “Tôi sợ cô bị cắn. Muỗi trên núi thật độc.”

Cô hỏi lại: “Thì làm sao?”

Anh im bặt.

Cảm giác cô còn độc hơn muỗi núi.

Sau cơn mưa, trên núi có chút ẩm ướt, bầu trời là một màu xanh cocktail trong vắt. Mặt hồ giống như màn hình LCD mới tinh, phản chiếu núi non, cây cối và mây trời vô cùng yên bình.

Băng qua cánh đồng màu mỡ, vượt qua cầu cho đến khi chính thức leo núi, Ngô Ngu đều dẫn đầu.

Cô chưa thay chiếc váy đã mặc chiều nay, đi đường lộ ra bắp chân trắng nõn.

Thật khó để làm lơ nó, nhất là khi nhìn thấy bùn bám ngày càng nhiều và những vết đỏ mờ bị cỏ cào xước.

Có nhiều khoảnh khắc, Quý Thời Thu muốn gọi cô lại và hỏi: “Vì sao muốn mặc váy leo núi.”

Anh nghĩ trước kia cô chưa leo núi bao giờ.

Nhưng phán đoán này đã biến mất hoàn toàn sau mười lăm phút, cô gái trước mặt di chuyển không mấy tốn sức, nhẹ nhàng như yến, như giẫm trên đất bằng, hơi thở cũng ổn định.

Càng lên cao, ngọn núi càng yên tĩnh và rậm rạp. Vầng trăng từ từ khuất sau thảm thực vật tươi tốt, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.

Quý Thời Thu bật đèn pin để tránh lạc đường.

Thực tế, việc mất phương hướng không phải dễ dàng, người nông dân miền núi ngày xưa rất thông thái, mở con đường đá trải ngàn dặm, dù không bằng phẳng nhưng chỉ cần men theo lối mòn giữa ngọn núi gập ghềnh, bạn luôn có thể đi tới đỉnh núi.

Nhược điểm duy nhất là không có tay vịn.

Quê hương Ngô Ngu cũng dựa núi gần sông. Hồi nhỏ khi bực bội, cô thích một mình chạy lên núi, đi tới đi lui rồi xuống, đối với cô, núi còn có một ý nghĩa khác. cuối tuần cô thường lên núi vào những ngày nghỉ hay cuối tuần, bất kể ngày đêm, chạy mệt sẽ ngồi dưới tán cây cổ thụ chợp mắt, nắng xuyên qua kẽ lá, sưởi ấm cơ thể cô. Núi tựa như một ông già câm gầy trơ xương, nhưng mỗi khi dựa vào trái tim xanh ấy, cô đều có thể cảm giác được nhịp đập và sự dịu dàng.

Không biết qua bao lâu, hai người đều hơi mệt, Ngô Ngu dừng bước, lấy điện thoại ra xem giờ rồi cất đi.

“Nước.” Cô vươn tay.

“Mấy giờ rồi?” Quý Thời Thu mở nắp chai, đưa nước qua, bản thân cũng lấy một chai để uống.

“Hơn bảy giờ.”

Bất giác, họ đã đi bộ gần hai giờ. Ngô Ngu tìm thấy một tảng đá cao bằng nửa người ngồi xuống nghỉ tạm, còn Quý Thời Thu đang kiểm tra tình hình xung quanh. Phạm vi ánh sáng bỗng chốc thu hẹp, biến mất vào bóng tối, chỉ thấy cỏ cây phủ đẫm sương lấp lánh. Ngô Ngu không có việc gì nhìn quanh, ự chú ý của cô bị một gốc cây trụi lá thu hút. Không biết vì sao nó chết đi, có lẽ vì con người tàn phá hoặc là không sống qua mùa hè oi bức, tuy nhiên trông hết sức độc đáo. Khi ánh sáng lóe lên, những cành cây trắng bạc sẽ giống như tia chớp xé toạc màn đêm.

Ngô Ngu mở đèn flash của di động, nhảy xuống hòn đá, muốn lại gần quan sát kỹ.

Quý Thời Thu quay đầu, chỉ thấy cô gái không ở chỗ cũ mà ngơ ngác bước về phía bên kia.

Vừa định gọi người, cô bỗng hét một tiếng và ngồi thụp xuống.

Cỏ cây xào xạc, anh vội vàng tới xem.

“Sao vậy?” Anh chiếu đèn pin vào người cô.

Cô gái hoảng sợ ngồi trong đám cỏ dại nhưng tỏ ra vô cùng trấn định: “Chắc là giẫm phải bẫy thú.”

Quý Thời Thu ngồi xuống kiểm tra, chợt trừng lớn mắt.

Cô chỉ bị vấp, chân không mắc vào bẫy thú nhưng bị thương không nhẹ, máu đỏ chảy dọc bắp chân, thấm vào kẽ giày.

Máu chảy ròng ròng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh của Quý Thời Thu khiến thái dương anh mơ hồ đau nhức.

“Cô chạy lung tung làm gì!”

Nghi ngờ và lo lắng bị đè nén bấy lâu bùng nổ, câu hỏi của chàng trai nhằm thẳng vào mặt cô giống như tiếng dã thú gầm gào, vô cùng rõ ràng trong núi sâu tĩnh mịch ban đêm.

Ngô Ngu thoáng giật mình ngước đầu nhìn anh.

“Tôi muốn lắm hả?” Cô hỏi.

Vành mắt Quý Thời Thu ửng đỏ, lẩm bẩm: “Không bắt kịp mặt trời mọc phải làm sao?”

Ngô Ngu nghe vậy cũng nổi cáu.

Cô ném điện thoại vào bụi cỏ, chỉ tay về con đường núi dài dằng dặc: “Cậu đi đi, đi lên đi, mặc kệ tôi.”

Khi nói chuyện, gương mặt cô không hề sợ hãi hay yếu thế.

Quý Thời Thu hít sâu, nhặt điện thoại, chùi sạch bằng vạt áo, sau lại ngồi xổm xuống, cố gắng vịn vai cô: “Đứng dậy được không?”

Ngô Ngu không đáp lời, cũng không nhìn anh.

Quý Thời Thu ngậm đèn pin ở trong miệng, đỡ cô lên không một lời giải thích.

Ngô Ngu giãy giụa, bị ôm ngồi vào tảng đá vừa rồi.

Cụp mắt, cô nhìn người trước mặt đang quỳ một gối, theo ánh đèn pin cẩn thận kiểm tra vết thương của cô.

Nơi đó bị chạc cây cắt qua, máu chảy không ngừng.

Quý Thời Thu cởi balo, rút một xấp khăn giấy ấn xuống: “Đau không?”

Mặt cô vô cảm: “Không đau.”

Anh tiếp tục mở chai nước, cô xối rửa vết máu trên cẳng chân cô.

Vẻ mặt chàng trai chuyên chú, ngón tay chai sạn đang cẩn thận xoa bắp chân cô, rất nhanh, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, gần như át hết cơn đau.

Ngô Ngu khẽ cười một tiếng.

Quý Thời Thu ngước mắt nhìn cô, chẳng hiểu ra sao.

Miệng vết thương hơi sâu, dùng nửa gói khăn giấy rịt lại nhưng máu vẫn không ngừng. Anh ngó nghiêng, sau đó lục lọi balo, cuối cùng gãi đầu nhìn Ngô Ngu một lượt và bỏ chai nước rỗng xuống.

Hai tay anh giữ chặt làn váy cô.

Roẹt một cái, nhân lúc cô không đề phòng, anh xé một mảnh vải trắng.

Cô cả kinh, song không hé môi.

Quý Thời Thu dùng nó như băng vải, cẩn thận quấn vòng lại, rồi anh giữ cô chân, ấn nhẹ vào chỗ không bị thương, hỏi có đau hay không.

Ngô Ngu đều thành thật trả lời.

Tiếp theo, anh lặp lại động tác kiểm tra chân kia của cô.

Thấy anh tập trung, cô hỏi: “Cậu đang sờ gì?”

Nam sinh thốt ra hai cụm từ nghe có vẻ chuyên môn: “Kiểm tra thể trạng, bắt mạch.”

Ngô Ngu cười: “Cậu là bác sĩ hả?”

Quý Thời Thu im lặng.

Vừa định ngẩng đầu giải thích mấy câu, anh bỗng chú ý đến ống tay áo đẫm máu của mình, sững sờ nhìn chằm chằm vết đỏ tươi trên đó.

Mãi đến khi nghe cô gái hỏi: “Sao cậu không xé áo mình ra?”

Quý Thời Thu hoàn hồn: “Đây không phải quần áo của tôi.”

Ngô Ngu: “Tôi tốn 10 tệ mua cho cậu, sao không phải là của cậu?”

Quý Thời Thu phớt lờ, ném nửa gói khăn giấy còn thừa cho cô, giội tay sạch sẽ chuẩn bị đứng dậy.

Bàn chân không bị thương của cô đè lên đầu gối khiến anh không thể đứng thẳng.

Nguyên nhân là vừa rồi kiểm tra, anh cởi giày thể thao của cô. Lúc này bàn chân cô chỉ xỏ đôi tất vải màu trắng, cọ xát bên trong đùi anh, dừng lại ở bụng dưới, cong ngón chân ép chặt anh.

L*иg ngực Quý Thời Thu chậm rãi nhấp nhô.

“Yên tĩnh chút đi.” Anh hất cái chân làm xằng làm bậy ra, đột nhiên trở nên người lớn, giọng điệu và cảm xúc đều bình tĩnh.

Sau đó anh nhấc gót giày để cô xỏ vào, buộc nơ con bướm gọn gàng và đối xứng.

Ngô Ngu sửng sốt nhìn anh.

Tạm thời anh quyết định cõng cô lên núi.

Giữa đường, họ trải thảm dưới tàng cây ở lưng chừng núi, nghỉ ngơi bổ sung thể lực.

Chiếc thảm mỏng vừa vặn chưa đủ hai người, Ngô Ngu vùi trong lòng Quý Thời Thu, tay đặt trên ngực anh.

Cảm nhận được sự dao động bên dưới, cô bỗng cảm thấy nhịp đập của núi không chỉ là gió thổi qua tán cây, nhiệt độ của nó không chỉ là ánh nắng chiếu cỏ dại.

Chuông báo thức hai giờ sáng khiến họ tỉnh lại. Quý Thời Thu cõng Ngô Ngu tiếp tục men theo đường núi.

Sắc trời vẫn đen kịt, cô cầm đèn pin soi đường, một tay vòng chặt cổ anh: “Mệt không?”

Anh khẽ ừ, chẳng phủ nhận.

Nhiệt độ giữa ngày và đêm trên núi chênh lệch rất lớn, ban đêm vô cùng lạnh, hầu như lúc nào cũng có sương mù dày đặc, gió thổi qua rừng. Nhưng bây giờ mang gánh nặng mà đi, mỗi bước đều phải dùng lực, Quý Thời Thu chỉ cảm thấy toàn thân không ngừng nóng lên, trán và sau gáy đều rịn mồ hôi.

Đúng là rất mệt, nhưng anh không muốn so bì nữa.

Hoặc giả, chỉ cần có người cùng anh đuổi kịp bình minh cũng coi như là sao băng vụt qua trước ngày tận thế.