Quý Thời Thu không từ chối, đè cằm hôn cô không chút do dự.
Rất nhanh, Ngô Ngu đã cảm thấy khác thường.
Sự khác thường này nằm trong dự liệu của cô.
Nói chính xác hơn, từ khi anh vào cửa, cô đã mơ hồ nhận ra.
Quý Thời Thu rất trúc trắc, thậm chí hơi ngốc nghếch, lưỡi anh cuốn vào nghiền nát lưỡi cô, không có quy luật, cũng chẳng thể gợi ham muốn.
Ánh mắt Ngô Ngu chưa hề dao động.
Dẫu trong lúc ấy con ngươi bị những giọt nước từ mái tóc anh bắn vào, cô vẫn lặng lẽ mở to mắt.
Quý Thời Thu phát hiện anh cũng không tập trung, giống như đang xử lý một cục xương nhạt như nước ốc, chỉ cần liếʍ sạch vụn thịt là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
So với đấu đá răng môi, hai người càng giống đọ sức bằng ánh mắt.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Đôi mắt cô gái rất sáng, đuôi mắt hơi nhếch và mí trên có nếp nhăn mỏng. Làn da trên gò má mịn màng nhẵn nhụi, trắng sáng như sứ.
Chợt, khóe mắt cô cong lên lộ ra đường kẻ mắt đen tự nhiên.
Cô đang cười nhạo.
Quý Thời Thu bị chọc giận, đẩy cô vào giường, đè cô xuống.
Cô nằm ở đó, bắp chân treo ở mép giường trong tư thế không thoải mái, nhưng xét về sức mạnh thì cô thua xa anh.
Cơ thể họ nóng lên nhanh chóng.
“Cậu không…” Cô túm lấy mái tóc rối bù của anh: “Ưm…”
Ngô Ngu khịt mũi, Quý Thời Thu cắn vào bên cổ nơi giáp xương quai xanh khiến cô nhíu mày vì đau.
Ngón tay trắng hồng của cô gái luồn vào mái tóc anh, dùng sức đẩy đầu anh ra: “Quý Thời Thu, cậu chưa từng làm phải không?”
Giọng cô chắc nịch.
Anh mắt điếc tai ngơ, dường như không nhận ra đau đớn trên da đầu.
Từ cằm đến ngực đã ẩm ướt vì nụ hôn của anh, cũng vì nước trên tóc anh, Ngô Ngu ngửa đầu lên, mặt ửng hồng, không rõ nên hùa theo hay nên phản kháng.
Kỹ xảo giở đây không còn quan trọng nữa.
Ngô Ngu ngăn mình chìm đắm, hãm sâu vào thứ hormone mãnh liệt được ông trời ưu ái ban tặng này.
Giọng nói bình tĩnh của cô thay đổi, khó nén cơn giận: “Cút…”
Quý Thời Thu ngừng lại, thở dốc.
Sức nặng trên cơ thể biến mất, Quý Thời Thu từ giường đứng lên, thuận tay nhặt chiếc áo T-shirt cuối giường, xoa tóc đi tới bên cửa sổ.
Ngô Ngu bình ổn nhịp tim, giơ tay lau miệng ngồi dậy.
Xung quanh môi, cằm, xương quai xanh và ngực cô đều ướt, chỉ là ban nãy còn rất nóng nhưng bây giờ đã lạnh run.
Cô hít thở sâu, nhìn chàng trai bên cửa sổ và sửa mái tóc rối:
“Cậu vẫn là xử nam.”
Ngực anh nhấp nhô, qua quýt mặc chiếc áo vừa mới lau tóc, nghiêng mặt sang một bên: “Sao nào, xử nam không thể làm cô?”
Ngô Ngu nghe thế vui vẻ, “Lời này cũng dám nói, cậu không biết thẹn ư?”
Rốt cuộc là ai không biết thẹn?
Quý Thời Thu sửng sốt, cũng chẳng biện bạch.
Gió đêm thổi nhẹ, mí mắt nặng trĩu đến nỗi anh có thể ngủ đứng ngay tắp lự.
Sức lực cạn kiệt, anh không chống chọi cơn buồn ngủ nữa, cào mái tóc khô một nửa, bước về phía bên kia giường rồi nằm xuống.
Mặc kệ trên giường có người hay không.
Dù sao anh cũng quay lưng về phía cô.
Trong khi ngủ say, Quý Thời Thu mơ mơ màng màng nghĩ không việc gì phải đề phòng cô gái này, huống hồ anh đã chẳng còn gì nữa.
Nhưng anh lại xem nhẹ sự đáng ghét của cô.
Quý Thời Thu ngủ chập chờn, không biết từ lúc nào ánh trăng rải một lớp sương muối ở góc giường, anh cảm giác có bàn tay vuốt ve lưng mình, cách lớp quần áo mơn trớn bả vai, cột sống và tất cả đốt xương của anh giống như đo đạc, lại giống như giám định và thưởng thức.
Quý Thời Thu vốn không muốn để ý, nào ngờ tay kia còn quá đáng hơn, sờ xuống dưới vạt áo anh.
Anh nghiến răng nghiến lợi trở mình, ngăn bàn tay không an phận của cô.
“Đã xong chưa?” Anh giữ tay cô trên chiếc gối giữa họ.
Trong bóng đêm, ánh mắt cô gái tĩnh mịch: “Ngủ cùng tôi, mặt đối mặt.”
Quý Thời Thu nói: “Tôi không thích.”
“Cậu từng ngủ với người khác?”
Quý Thời Thu im lặng.
“Cậu chưa từng ngủ với ai, vì sao biết mình không thích?”
Quý Thời Thu không quay người lại nữa.
Cô gái nhân cơ hội sáp gần, dừng ở nơi anh hơi cúi đầu là có thể hôn mũi cô.
Hơi thở giao hòa tự nhiên, thật ấm áp.
Lông mi Quý Thời Thu khẽ run, anh hơi mất tự nhiên song chẳng có cách nào.
Giọng cô trong trẻo, khi mở miệng, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào cằm anh, tựa đang hôn anh, vô cùng thân mật: “Cậu đã thành niên chưa, Tiểu Thu?”
Quý Thời Thu nghẹn lại, nín thở “ừ” một tiếng.
“Bao nhiêu tuổi?”
Quý Thời Thu mím môi, anh biết một khi chủ đề bắt đầu sẽ chẳng ngừng được.
Cũng may cô không ép hỏi anh.
Quý Thời Thu nhắm mắt, trong hoàn cảnh tối tăm, biết đâu anh có thể thích ứng tốt hơn với hơi thở và cơ thể mềm mại của cô.
Nhưng mà không làm được.
Bóng đêm chỉ càng khuếch đại mọi giác quan.
Dẫu anh cố không chạm vào cô thì mọi thứ thuộc về cô vẫn bao bọc lấy anh và khiến anh căng thẳng.
Quý Thời Thu chau mày rồi mở mắt. Quả nhiên, cô gái hãy còn nhìn anh không chớp bằng đôi mắt độc nhất vô nhị ngỡ là cụ thể hóa của từ “long lanh”.
Con ngươi đen láy như đá quý có nếp nhăn rất nông, lạnh lùng nhưng rất quyến rũ.
Anh nhìn mà khô khốc cổ họng.
“Rốt cuộc cô có ngủ hay không?” Khi anh mở miệng, giọng nghe hơi khàn khàn.
Cô thản nhiên liếc mắt: “Cậu ngủ của cậu, chớ có quản tôi.”
Quý Thời Thu nói: “Ánh mắt cô quá ồn ào.”
Khóe môi Ngô Ngu mở rộng, đâu chỉ là mở rộng, cô đang muốn đang cười ngất rồi. Cô không đeo bám anh nữa, xoay người nẳm ngửa và cười khúc khích.
Mặt Quý Thời Thu hơi nóng.
Lát sau, Ngô Ngu quay lại, người bạn cùng giường đã ngủ say, hàng mi dày và dài, ngón tay với qua như thể đang gảy một sợi dây mềm mại với tiếng nhạc là hơi thở của anh, đều đều, trầm bổng. Anh sở hữu tướng ngủ đẹp nhất mà cô từng gặp, yên tĩnh và đầy thôi miên.
*
Lần thứ hai tỉnh giấc do nghẹt thở vì mùi khói thuốc lá trong phòng, Quý Thời Thu hắng giọng hai lần, nhìn cô gái ngồi trên bàn.
Cô kẹp điếu thuốc, nắng nhè nhẹ, gió thổi tung sợi tóc trên trán cô.
“Dậy rồi?”
Cô rít một hơi, dùng chính bàn tay đó gác cằm, làn sương mỏng màu trắng sữa lượn lờ từ đầu ngón tay, chảy qua tóc cô..
Quý Thời Thu ngồi dậy, ngủ không biết giờ nào: “Mấy giờ rồi?”
Ngô Ngu cầm di động trên bàn, liếc qua: “Bảy giờ, còn sớm.”
Quý Thời Thu xuống giường, cúi người đi giày.
Ngô Ngu nhìn đôi chân dài xỏ giày thể thao, sau đó dời mắt từ chân lên hông, ngực rồi đến khuôn mặt sắc sảo của anh: “Cậu gặp ác mộng à?”
Quý Thời Thu đứng thẳng, thái độ như người xa lạ: “Không nhớ.”
Cô bĩu môi: “Trong mơ cậu luôn gọi mẹ.”
Nét mặt anh cứng đờ, quay đi, im lặng hồi lâu mới hỏi: “Rất nhiều lần sao?”
Ngô Ngu nói: “Không nhiều lắm. Chỉ có ba lần.”
“Lần thứ ba tôi “ơi” một tiếng, cậu không gọi nữa.”
Quý Thời Thu: “…”
Anh đứng dậy vào phòng tắm. Dừng lại trước cửa, anh ngước mắt thấy người phụ nữ nuốt mây nhả khói cách đó không xa đang nhìn mình. Ánh mắt kia không giống như đang nhìn người mà là nhìn đồ vật, một thứ đồ thuộc về cô, hoặc sẽ thuộc về cô.
Quý Thời Thu đóng cửa “cạch” một tiếng.
Dư chấn đang rung chuyển bức tường và trần nhà.
Ngô Ngu gõ nhẹ ngón giữa, rũ tàn của điếu thuốc đang cháy rồi cười thầm.
Rửa mặt xong đi ra, cô gái đã chờ ngoài cửa.
Cô nhìn Quý Thời Thu: “Tôi xuống lầu ăn sáng, cậu muốn đi cùng không?”
Anh giả vờ không nghe thấy, đi thẳng đến chỗ tivi.
Ngô Ngu khoanh tay, quay nửa người về phía anh: “Hỏi cậu một chuyện.”
Quý Thời Thu liếc mắt, phát hiện cô gái vẫn mặc chiếc váy hai dây màu xám bó sát, cô không mặc áo ngực, hai nụ hồng hiện rõ. Chiều hôm qua anh đã để ý, cũng tàn phá nó cách lớp quần áo không chút kiêng dè. Quý Thời Thu cảm thấy khinh thường, có chút buồn nôn,… cùng sự bực tức khó lòng giải thích, anh không nghĩ nữa.
Hiển nhiên Ngô Ngu không có tâm trạng “dỗ dành thiếu gia” lúc sáng tinh mơ, cô quay đầu mở cửa.
Anh thấy thế bèn chau mày, cầm chiếc áo hoodie treo trên thành ghế, cất tiếng gọi cô gái trước khi cô ra ngoài.
Cô ngoảnh đầu, mày khẽ nhếch.
Lông mày cô tự nhiên, nhợt nhạt đến mức trắng xám nhưng khi nằm trên gương mặt không tì vết lại rất đỗi hài hòa và đầy mỹ cảm.
Sải bước ngang qua cô, Quý Thời Thu ném áo cho cô, lạnh lùng nói.
“Mặc vào.”