Thu phân hôm ấy, sáng tối lưng chừng, Ngô Ngu đã thức suốt đêm, thu dọn hành lý và đi xuống lầu.
Nhà cô là một căn nhà hai tầng, tầng một làm cửa hàng, tầng hai để ở. Cô băng qua kệ hàng, rón rén đến trước quầy thu ngân, vét sạch tiền trong máy tính tiền, chưa đếm đã cuộn lại nhét vào ngăn nhỏ túi hành lý.
Toan đẩy ngăn kéo lên thì ngăn tiền xu kêu lọc xọc, cô dừng động tác rồi hạ nó xuống, tiện tay lấy đồng xu 1 tệ, sau đó đẩy cửa ra ngoài, không thèm ngoảnh lại.
Sợ cửa cuốn gây tiếng động, Ngô Ngu đi tắt qua cửa sau. Nhà cô ở đầu thôn, không tính là trung tâm thị trấn Cốc Hà, phía trước là đường, sau là đất nông nghiệp. Cuối thu sương dày, mặt đất khó tránh bùn lầy trơn trượt. Ngô Ngu vô tình bước vào một ruộng rau xanh như giấy dầu, cô hít một hơi, xốc túi hành lý lên vai trong màn đêm.
Giờ vẫn còn sớm, sương mù đã tan, sắc trời mờ mịt, không khí lạnh phả vào mặt, quyện với hương hoa quế ngọt ngào.
Dọc đường tới bến xe, ngoại trừ mấy cụ già khiêng gánh vác cuốc ra đồng, cô chẳng gặp ai cả.
Ngô Ngu đeo khẩu trang nên không bị nhận ra.
Cô lên chuyến xe sớm nhất, vẫn còn chỗ ngồi, nhìn chỗ bên cạnh không người bèn thả túi hành lý xuống. Cô lấy di động ra, quen tay đổi sim rồi mở cửa kính xe, ném chiếc sim cũ vào làn gió đang thổi vù vù.
Tựa như một con bướm trắng được phóng sinh, nó lao qua cửa kính ô tô mờ ảo, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.
Ngô Ngu không thu tay.
Xe chạy rất nhanh, gió trong tay cô như biến thành một thực thể, một quả bóng nước có thể nắm được, nhưng đến khi cô gập ngón tay lại chỉ bắt được một thứ hư vô.
Cô không ngừng lặp lại hành động này cho tới khi ông cụ ở hàng ghế trước quay lại trừng cô vì tiếng gió ồn ào, Ngô Ngu mỉm cười, ngả lưng ra ghế, trả lại sự yên tĩnh cho khoang xe.
Lẫn nữa mở mắt, trời đã sáng choang, khung cảnh ngoài cửa sổ phủ trăm màu sắc, những ngọn núi xanh trải dài, cánh đồng lúa trập trùng như sóng vàng, những tảng mây trắng cuồn cuộn như dòng sông tuyết lở, đuổi theo chiếc xe.
Suốt một ngày, Ngô Ngu gần như ru rú trong xe, chỉ ra ngoài hút thuốc, giải quyết nhu cầu cấp bách ở trạm nghỉ giữa đường.
Chuyến xe nối chuyến xe, hành khách lần lượt thay đổi, sau cùng cô xuống ở Liên Châu cách hàng trăm kilomet. Địa hình đồi núi ở đây khác hẳn quê hương cô, núi chính là núi, trong tầm nhìn là một màu xanh ngắt, không có quá nhiều dấu vết sinh tồn, không có ruộng bậc thang như cuộn dây thừng trói nghẹt thở, ánh hoàng hôn như dòng nước màu đỏ tươi chảy xuống, ngưng kết ở rừng rúi.
Ngô Ngu đã lạnh cóng, hai chân tê dại vì ngồi trên xe cả ngày, cô không vội lên núi mà tìm thôn xóm dưới chân núi nghỉ ngơi.
Ngôi làng có tên Tuy Tú, nhỏ bé mà xa xôi, mang kiến trúc Huy phái điển hình, tường trắng ngói đen nhưng hơi cổ kính. Đường gạch đầy ổ gà, hàng năm không được tu sửa, khắp nơi đều có dấu vết loang lổ, sắp bị lãng quên.
Ngô Ngu chọn một homestay có cái tên dễ nghe.
Biển hiệu đề “Nhà trọ chị Lâm”, trước cửa có rèm hạt bằng gỗ gụ, vén lên sẽ thấy một bể cá ngăn giữa phòng khách và bàn ăn. Chắc do chủ nhân lười biếng, bể cá không được thay nước thường xuyên nên vách trong đã phủ một lớp rêu mỏng, nước đυ.c màu xanh xám, lờ mờ nhìn thấy vài con cá chép đỏ.
Nhìn gian nhà rỗng tuếch, Ngô Ngu gọi hai tiếng mới có người vách bên trả lời, sau đó một người phụ nữ trung niên với búi tóc nhếch nhác bước ra, chắc hẳn là chị Lâm. Chị ngáp dài, mắt nhập nhèm hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Ngô Ngu chỉ đằng sau: “Em thấy trên cửa ghi nhà trọ.”
Người phụ nữ thoáng sửng sốt, hiểu ngầm: “À, chờ một lát.”
Dứt lời chị vấn lại tóc, bước đến ngăn kéo quầy lễ tân lấy chìa khóa cho cô: “Lên lầu, rẽ trái, phòng thứ hai.”
Ngô Ngu tiếp nhận: “Chị không kiểm tra ư?”
Chị giương mắt: “Kiểm tra?” Rồi sực nhận ra: “Chứng minh thư?”
Ngô Ngu gật đầu.
Chị cười nói: “Chỗ chúng tôi quanh năm suốt tháng không có mấy khách, kiểm gì mà kiểm. Một cô bé như em có gì để kiểm tra, lên đi.”
Ngô Ngu nhấp môi, không nói ở mấy ngày, đối phương cũng chẳng hỏi.
Trả tiền đặt cọc, Ngô Ngu hỏi cửa hàng bên cạnh đóng cửa mấy giờ.
Chị đáp chừng bảy, tám giờ.
Bảy, tám giờ, ngọn núi thật sự vắng tanh, ngay cả ánh đèn đường mờ ảo cũng có vẻ xa hoa, Ngô Ngu đơn giản thu dọn hành lý, rút
điếu thuốc cuối cùng trong bao ra cửa sổ hút.
Chấm đỏ trong khung cửa sổ chớp tắt, đối diện bên kia là ngọn núi nhấp nhô, vầng trăng treo cao, một đường cong rất mảnh thi thoảng biến mất sau màn mây, tựa như miếng ngọc mỏng manh được mài giũa cực kỳ sắc bén, có thể xuyên thủng màn đêm dày đặc.
Nghe tiếng cửa cuốn quen thuộc phía dưới, Ngô Ngu rướn người nhìn ra ngoài, thấy siêu thị mini bên cạnh sắp đóng cửa, cô xua tay hô lớn: “Này…”
Chàng trai tóc vàng ngẩng đầu theo tiếng gọi, nhìn sang: “Làm gì?”
“Tôi mua vài thứ.”
Tóc Vàng phất tay, bảo cô nhanh lên.
Trước khi xuống lầu, Ngô Ngu ấn điếu thuốc, đặt ngang qua ray trượt cửa sổ bình phong, chừa một khe hở đón gió đêm, độ ẩm trên núi càng cao, rừng tre rung chuyển, tiếng xào xạc bên tai giống như một cơn mưa phùn vô hình, giấu hoàn toàn tiếng bước chân cô.
Khuôn mặt Tóc Vàng nhẫn nại có hạn, gầy mà nhọn. Anh ta lười nâng cửa nên Ngô Ngu đành khom người chui vào trong, tùy tiện chọn hai hộp mì ăn liền và nước khoáng.
“Giúp tôi lấy mấy bao thuốc.” Cô đi về phía cửa.
Tóc Vàng lườm cô, quay vào: “Cô muốn loại gì?”
Ngô Ngu nói: “Tùy, sao cũng được.”
“Quá tùy tiện đấy.” Tóc Vàng lấy vài món đồ giá phải chăng khỏi quầy, xếp trên bàn: “Muốn cái nào?”
Ngô Ngu: “Tôi lấy hết.” Cô tìm được mã QR WeChat trên quầy: “Tính chung đi.”
Khi cô xách túi nilon ra ngoài, đằng sau có tiếng xôn xao, Tóc Vàng đang khóa cửa.
Anh ta đi ngang qua cô, Ngô Ngu vu vơ nhìn lướt sau lưng anh ta rồi cất bước theo.
Ánh mắt cô rất nhanh bị ngăn lại.
Có người đang ngồi ở phía bên trái bậc thềm của cửa hàng.
Cô đến vội vàng lại thêm trời tối nên không để ý, nhưng bây giờ cô không thể làm ngơ nữa. Người nọ mặc áo cộc tay, vai phẳng và rộng, đầu cứ gục xuống, bóng của mũ lưỡi trai màu đen gần như che kín mặt, không nhìn rõ diện mạo, chỉ lờ mờ nhận ra sống mũi gồ ghề. Anh ta ngồi co chân, khom lưng bất động, thân hình gầy gò, xương sống nhô hẳn lên sau lớp vải áo.
Bốn phía yên tĩnh lặng gió, sự im lặng của anh ta mang vừa thực vừa ảo.
Ngô Ngu cho rằng anh ta cùng bọn với Tóc Vàng, đều là người trong tiệm.
Thế nhưng Tóc Vàng phớt lờ anh ta, chạy tới xe máy điện, nghênh ngang rời đi.
Chẳng lẽ cô gặp ma?
Suy nghĩ rùng rợn thoáng hiện trong đầu, Ngô Ngu lạnh sống lưng, bước chân nhanh hơn quay về nhà trọ.
Đêm ấy, Ngô Ngu trằn trọc không yên, lần thứ ba tỉnh dậy vì bóng đè, cô xuống giường đi tới bên cửa sổ.
Chàng trai vẫn ngồi đó, bộ dạng vẫn mơ hồ nhưng tư thế đã thay đổi, hai tay chắp sau lưng, ngước mặt nhìn trời, bất động y hệt một con thú ngủ đông ở nơi đây, bị trừng phạt, bị nguyền rủa, tóm lại không dễ dàng bỏ đi.
Lúc này, mây và sương đã tan, ánh trăng sáng hút mắt từ khoảnh khắc đầu tiên.
Còn anh ta như bị sương giá và tuyết bao phủ.
Gõ nhẹ một cái sẽ tan thành mảnh vụn rơi đầy đất.
Nhìn lâu.
Chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Ngô Ngu giật mình buông tay, bắn tàn thuốc kẹt trên cửa sổ ra ngoài, đóng cửa và kéo rèm để gió khỏi lùa vào.
*
Ngô Ngu không ngủ nữa, tâm trí thơ thẩn đến sáng, nghĩ về người đàn ông xa lạ bên ngoài. Rõ ràng quỷ núi chỉ là mê tín, song anh ta chẳng giống kẻ lang thang bình thường vì cổ áo đến ống quần đều gọn gàng sạch sẽ. Khi lầu dưới có động tĩnh, Ngô Ngu lấy ra đồng xu duy nhất trong hành lý, quyết định sấp ngửa, cuối cùng cô tới bên cửa sổ để chắc chắn người nọ vẫn chưa đi rồi nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo xuống nhà.
Lại bước vào siêu thị, Tóc Vàng đang nhai kẹo cao su và chơi game trên điện thoại, ngón tay cô gõ nhẹ vào quầy kính.
Tóc Vàng nhớ mặt Ngô Ngu, nheo mắt nói đùa: “Không phải người đẹp hút hết thuốc lá rồi chứ?”
Cô không đáp, chỉ hỏi: “Người bên ngoài tiệm anh là ai?”
“Tôi nào biết.” Tóc Vàng trợn mắt giễu cợt: “Không biết ở đâu ra, chập tối qua ngồi đó, ai hỏi chuyện cũng mặc kệ.”
Cô nhướng mày: “Anh không quản ư?”
Tóc Vàng coi như không thấy: “Đói bụng anh ta khắc đi.”
Ngô Ngu nghe vậy, trầm ngâm một lát, hỏi trong tiệm anh ta bán “thứ này” không.
Tóc Vàng mờ mịt ngẩng đầu: “Hả?” Rồi ngó nghiêng cửa sổ: “Mới sớm tinh mơ…”
Cô nheo mắt, lười hiểu ý xấu trên mặt anh ta: “Anh trả lời tôi có hay không là được.”
Ra khỏi siêu thị, Ngô Ngu đút hai tay trong túi áo hoodie, thong thả đi đến “bức tượng” đã ám cô suốt đêm.
Cô duỗi tay phải, ném bịch chiếc hộp mình đang cầm.
Cô khống chế lực vừa phải, hộp vuông màu xanh bạc đập thẳng vào mũi chân anh không lệch chút nào, logo Durex dưới lớp màng nhựa phản chiếu vô cùng bắt mắt.
Người đàn ông rõ ràng đã thấy, ngón tay của anh ta đặt trên đầu gối cử động, một sự co giật nhỏ xíu thoáng qua.
Nó giống như máy móc rỉ sét lâu năm bị kéo mạnh – một phản xạ bản năng và có điều kiện của cơ thể con người.
Ánh mắt Ngô Ngu chuyển từ đốt ngón tay đến mũ lưỡi trai của đối phương: “Anh không có chỗ đi phải không?”
Sợi tóc bị gió núi thổi tung, cô thuận tay vén ra sau tai, cùng lúc, người đàn ông trước mặt ngẩng đầu.
Dưới vành mũ đen là một đôi mắt sáng ngời. Chủ nhân của chúng trẻ hơn cô nghĩ, xương trán nổi bật thấp thoáng đường nét vừa thiếu niên vừa đàn ông. Cảm xúc hằn giữa sống mũi cao và lông mày rậm cũng rất đáng yêu – đó là vẻ chán ghét không thèm che giấu, cộng thêm một chút hoài nghi, một chút thơ ơ và mệt mỏi biếng nhác, tất cả hội tụ trên một bảng màu đẹp đẽ, vượt xa những gì cô mong đợi.
Có âm thanh trong đầu bảo Ngô Ngu rằng, cô thích gương mặt này, thích cảm giác chống cự ấy.
Bị anh không phớt lờ, cô đứng trên cao tự biên tự diễn: “Nhìn thấy đồ trên mặt đất không?”
Chàng trai cụp mắt, chẳng nói chẳng rằng, cũng không ngẩng đầu lên.
Ngô Ngu lặng lẽ chờ nhưng không được phản hồi. Cô không tức mà còn cười nhạt: “Tôi ở nhà trọ bên cạnh.”
“Nghĩ xong hãy nhặt nó, rồi đến tìm tôi.”