“Thắng rồi! Thắng rồi! Quán quân! Bách thảo giành quán quân!”
Bị ôm chặt trước mặt mọi người, mặt Diệc Phong bất chợt đỏ bừng, lắt sau đẩy cô ra, mặt hơi vênh nói:
“Chẳng ra sao! Đừng đến gần người ta!”
Theo dõi trận đấu qua máy tính xách tay, khi Kim Mẫn Châu đã gắng gượng đứng dậy, trọng tài tuyên bố, phía áo xanh, tuyển thủ Trung Quốc Thích Bách Thảo chiến thắng.
Mặt Đình Nghi không biểu cảm.
“Tạch” một tiếng, gập máy tính!
Trên ghế dành cho khách mời trong nhà thi đấu.
Bốn phía là tiếng hoan hô như sẫm của khán giả Nhật Bản bởi một trân đấu chớp nhoáng và kịch tính như vậy. Mông Thanh Trì mỉm cười khiêm tốn nhận lời chúc mừng của Hội viên Hiệp hội Taekwondo các nước. Nhìn cô gái đứng giữa sàn đấu sáng rực ánh đèn, trong tiêng hoan hô đinh tai nhức óc, vẫn trầm lặng cô đơn, Mông thanh Trì bắt đầu công nhận nhân xét của ông bạn gì Vân Nhạc, đây là tuyển thủ có ngộ tính cao, có phản ứng trực giác xuất sắc.
Về sức mạnh thuần túy, cô ta không bằng Kim Mẫn Châu.
Nhưng, cô biết vận dụng lực xoay người để tăng cường thế năng của cơ thể, biết trước tiên cần thả lỏng cơ đùi, chỉ phát lực vào giây phút sẽ đá trúng đối thủ. Lại còn biết cách mượn lực đả lực, lợi dụng sung lực của đối phương, chớp nhoáng nắm bắt thời cơ khi phát lực của cơ thể và sung lực của đối phương công hưởng sung mãn nhất, tức thì ra chân.
Cho nên, cú ra chân đó của Kim Mẫn Châu chỉ được 2 điểm.
Còn cô lịa có thể KO Kim Mẫn Châu.
Nhìn Bách Thảo lặng lẽ rời sàn đấu, Mông Thanh Trì thầm thán phục.
Chỉ có điều…
Cô có thể đánh kiên nhẫn hơn.
Đối với lối tân công phát lực lần tứ hai của Kim Mẫn Châu, cô chưa thử dùng biện pháp phòng thủ phản kích khác, lại đem thắng lợi hoàn toàn dồn lên cú ra chân KO tốc chiến tốc thắng đó. Cố nhiên, cô đã thành công, nhưng nếu nắm bắt thời cơ không chuẩn, người bị KO vừa rồi rất có thể chính là cô.
“Ha ha ha ha…!”
Trước lễ trao giải, Hiểu Huỳnh, Mai Linh nhảy nhót chen đến trước màn hình máy tính, vui sướиɠ phát hiện có mấy trăm vạn người truy cập trang mạng xem trận chung kết của Bách Thảo, hơn nữa những lời bình luận tới tấp xuất hiện, nhanh đến chóng mặt! Khán giả đều trao cho Bách Thảo một danh hiệu mới…
“Nữ hoàng KO!”
“Chính xác, chính xác, nữ hoàng KO!”, Hiểu Huỳnh cười không ngậm được miệng, “một danh hiệu tuyệt vời, oai phong hơn nhiều so với Toàn phong Bách Thảo… Cơn lốc Bách Thảo, mình quá thích!”
“Nữ hoàng KO…”
Trong mắt của Diệc Phong, cái tên này hợp với Kim Mẫn Châu kiêu ngạo hơn.
“Nhanh thật, lúc này các trang mạng đều đã đưa tin Bách Thảo giành giải quán quân”,ở vi tính bên cạnh, Lâm Phong đang hào hứng lướt web, “Ha ha! Đúng như mọi người nói, rất nhiều cái tít đều dùng 'Thích Bách Thảo… Nữ hoàng KO'!”
Tôi lại thấy 'Toàn phong Bách Thảo… Cơn lốc Bách Thảo' hợp hơn!”, Thân Ba chống tay vào má nói, “Toàn phong nghĩa là xoáy gió, là kĩ thuật xoay người vọt lên không, đạp xuống của Bách Thảo. 'Nữ hoàng KO' chỉ là kết quả thi đấu. Trong thi đấu Taekwondo, nên chú trọng bản thân thi đấu, chứ không nên…”
“Ái chà chà!”
Nhìn thời gian, Hiểu Huỳnh vội vàng quay về trang mạng truyền hình trực tiếp, hét lên: “Lễ trao giải sắp bắt đầu!”
Đèn từng dãy trên đỉnh vòm.
Chiếu sáng rực nhà thi đấu.
Tất cả khán giả đều đứng lên, nhìn lá cờ đỏ năm sao từ từ kéo lên ở trung tâm nhà thi đấu.
Hai bên là Kim Mẫn Châu và Ginjiyuri Katou, đứng trên bục cao nhất dành cho người đoạt giả quán quân là Bách Thảo đang ngây người nhìn lá cớ đỏ năm sao.
Cảnh tượng đó, cô đã bao lần nhìn thấy trên ti vi.
Còn lần này…
Quốc kì kéo lên là vì cô.
Khi quốc ca vang lên trong nhà thi đấu, vẳng bên tai cô, nước mắt bỗng túa ra, cảm xúc dồn nén trong lòng bắt đầu từ buổi trưa, giờ đây ứ trào không thể kiềm chế. Bắt đâu từ khi bảy tuổi, ngày đêm khổ luyện, sự kì vọng của sư phụ, nhất định cô phải trở thành tuyển thủ Taekwondo xuất sắc, đứng trên đỉnh vinh quang nhất.
Nước mắt chảy tràn trên má.
Nhìn lá cờ đỏ năm sao tung bay trên đỉnh cột cờ, lòng cô cháy bỏng hy vọng, những mong sư phụ có thể ở đây, mong Nhược Bạch sư huynh có thể ở đây. Nỗi xúc động và niềm vui lúc này cô chỉ muốn có người cùng chia sẻ.
***
Ngoài phòng bệnh.
Ánh nắng cuối ngày rực lên phía chân trời.
Chạy một mạch như bay, ngực thở hổn hển, trán toát mồ hôi, Bách Thảo đẩy cửa phòng bệnh! Tên giường có tia nắng nhạt, Nhược Bạch ngoái đầu, chăm chú nhìn cô, dường như đang chờ đợi cô xuất hiện.
“Giải quán quân! Em giành được rồi!”
Vừa muốn cười lại muốn khóc, Bách Thảo lấy cùi tay lau mũi, mắt đỏ hoe lao đến trước giường bệnh, đưa tấm huy chương vàng chói cho anh, nói:
“Huynh xem…”
Ngón tay chạm nhẹ vào tấm huy chương, Nhược Bạch lại nhìn cô, ánh mắt chăm chú từ đầu xuống chân, hỏi:
“Có bị thương không?”
“Không!”, lắc đầu thật mạnh, cô vội hỏi: “Còn huynh? Có đỡ chút nào không? Bác sĩ nói sao?”
“Chỗ này sao thế?”, Nhược Bạch cau mày, giơ tay sờ vết tím trên góc trán phải của cô, “Ai đá trúng? Kim Mẫn Châu phải không?”
“Vâng”
Bách Thảo gật đầu.
Ngón tay anh thong thả lần trên vết bầm, rất lâu mới buông, cầm chiếc khăn mặt ở đầu giường lên, lặng lẽ lau mồ hôi trên mặt cô. Buổi trưa, trước lúc đi, mặt cô đã sạch, bây giờ lại đầy mồ hôi.
“Em quay về rất nhanh.”
Tính thời gian, muốn giành giải quán quân, ít nhất phải một tiếng nữa cô mới trở về. Vừa rồi cô đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, nếu không nhìn thấy tấm huy chương vàng đeo trước ngực, anh đã tưởng cô thất bại ở trận bán kết.
“… Em…”, Bách Thảo bối rối cúi đầu, “…em muốn về sớm, cho nên… cho nên KO đối thủ…”
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Đợi mãi không thấy Nhược Bạch phê bình sự nôn nóng của cô, Bách Thảo càng lúc càng bất an, chính lúc cô bồn chồ nghĩ, mình có nên chủ động nhận sai, thì nghe tiếng anh nhẹ nhàng:
“Bác sĩ bảo, ngày mai tôi có thể xuất viện.”
“Thật không?”
Bách Thảo vui mừng, ánh mắt như lóe sáng.
“Ừ!”
“Tốt quá!”
Hạnh phúc vô ngần, nếu ngày mai anh có thẻ xuất viện, nghĩa là bệnh không nghiêm trọng lắm! Nhìn Nhược Bạch, cô cười ngốc nghếch, đột nhiên cảm thấy không yên tâm, cô quay người chạy ra phía cửa phòng:
“Em đi hỏi bác sĩ, tối nay phải chú ý những gì…”
Buổi tối.
Ở trên giường bệnh Bách Thảo tất bật chăm sóc anh, đi mua cơm, rót nước. Không bật ti vi, cô lặng lẽ ở bên, nhìn anh, cảm thấy tron lòng như có làn nước ấm dâng lên, tâm trạng dễ chịu vô cùng.
Lúc muộn hơn một chút.
Có người gõ cửa phòng, là Kim Mẫn Châu và Mân Thắng Hạo. Trong tay Mân Thắng Hạo là lẵng quả và bó hoa tươi, sau khi hỏi thăm sức khoe Nhược Bạch, dùng tiếng Hàn nói với anh:
“Khi nào anh khỏe lại, hy vọng có cơ hội giao đấu với anh lần nữa.”
Mặc dù xem ra tức khí vẫn đầy mặt nhưng Kim Mẫn Châu vẫn tỏ ra lễ phép với Nhược Bạch, đến khi Bách Thảo tiễn hai người ra hành lang bệnh viện, Kim Mẫn Châu mới trợn mắt nói:
“Tôi, không, chịu thua!”
“Tôi cũng vậy.”
Chăm chú nhìn cô, Bách Thảo nói:
“Kĩ thuật phát lực lần thứ hai của cô rất xuất sắc, nếu có thể vận dụng vào các thế tấn cồn khác, lần sau giao đấu với cô tôi sẽ càng kho khăn.”
“Hừ!”
Mặc dù mắt hơi lóe sáng, nhưng Kim Mẫn Châu vẫn tỏ vẻ bất cần, ngửa đầu nói: “Tôi đã, sớm nghĩ đến! Cô đợi đấy! Lần sau, nhất định đánh bại cô!”