Ngón tay dài của Hề Lan Dự bâng quơ đùa nghịch hộp thuốc cổ bằng bạc trên bàn, tạo ra thanh âm trong trẻo dễ chịu.
Anh tựa như không để bụng Ninh Chi muốn suy nghĩ bao lâu, cũng không để ý liệu cô có hối hận hay không, cứ như vậy tùy ý nhìn cô, mang theo một chút lười biếng thờ ơ.
Ninh Tương Lan từng nói với Ninh Chi, làm việc gì cũng kỵ nhất là sợ trước sợ sau, do dự cái này cái kia.
Ninh Chi thu hồi ánh mắt, trong lòng hạ quyết tâm, xác định đánh cuộc một phen:
“Nghe nói Hề tiên sinh vốn trọng chữ tín, nhất ngôn cửu đỉnh, hẳn là sẽ không vi phạm giao ước?”
Hề Lan nhặt vài lá trà thả vào ấm, trả lời cô:
“Đương nhiên.”
Ninh Chi thả lỏng thân thể, lưng hoàn toàn dựa vào ghế tựa:
“Nếu không còn vấn đề gì khác, thì thời gian kết hôn sẽ thế nào?”
Lắng nghe tiếng mưa xuân, trong mưa pha một tách trà, chẳng khác gì cảnh tượng văn nhân nghĩa sĩ đàm đạo làm thơ, ấy vậy mà lời Ninh Chi nói lại như đang đem chuyện hôn nhân của mình ra mua bán.
Nói thẳng ra, nội tâm cô với chuyện này cũng không dao động quá nhiều.
Hề Lan Dự thật sự là một lựa chọn không tồi, Ninh Chi cũng chỉ yêu cầu bấy nhiêu. Người này có được danh tiếng như vậy trong ngành vì tầm nhìn độc đáo mà ác liệt, là người nói một là một, hai là hai, cực kỳ quyết đoán.
Người như vậy, thật sự không cần thiết phải lừa một kẻ vô danh tiểu tốt như cô.
Hề Lan Dự lãnh đạm hỏi:
“Ninh tiểu thư thích uống đậm một chút, hay là vừa phải?”
Ninh Chi:
“Vừa phải, cảm ơn.”
Hề Lan Dự tắt ấm điện, nâng cánh tay rót cho cô một chén trà, đẩy đến trước mặt cô, giờ mới trả lời vào vấn đề:
“Ấn định sau tháng Ba thì thế nào? Sớm quá thì liệu Ninh tiểu thư có tiện giải thích với người nhà hay không?”
Anh ta dường như luôn suy xét chu toàn mọi mặt, cho dù anh ta có che giấu mục đích gì, Ninh Chi và anh ta cũng là cùng hưởng lợi từ mối quan hệ này, lại chẳng mất mát gì, chuyện này cô đơn giản đồng ý.
Vậy nên thời gian kết hôn được quyết định chỉ trong hai ba câu sơ sài.
Trước khi rời đi, Ninh Chi đứng ở trước cửa nhà hàng, như bâng quơ mà hỏi:
“Hề tiên sinh vì sao lại làm giao dịch với tôi?”
Sau cơn mưa, bầu trời như được gột rửa.
Hề Lan Dự khoác chiếc áo choàng phối với bộ vest tối màu, vừa nho nhã vừa thanh lịch, đứng bên chiếc xe màu đen.
Người này vai rộng chân dài, so với Ninh Chi cao hơn một cái đầu, hơi rũ mắt nhìn về phía cô.
“Ninh tiểu thư là người thông minh, tôi thích làm việc cùng người thông minh.”