Buổi chiều, Hề Lan Dự đang ở văn phòng xem giấy tờ thì có cuộc gọi tới từ Vệ Phù.
Hề Lan Dự ấn từ chối, Vệ Phù lập tức lại gọi lại cho anh, hai hàng mày Hề Lan Dự nhăn lại, chuyển sang nút nghe:
“Tốt nhất là có việc chính đáng”
Vệ phù cười:
“Đoán xem tôi đã gặp ai?”
Hề Lan Dự lười đáp ứng trò đùa nhạt nhẽo của đối phương, uy hϊếp:
“Nói hoặc chết.”
Vệ phù:
“ y da, đừng mà, Hề Lan Dự, cái người này thật là, tôi vừa gặp đối tượng xem mắt của cậu.”
“Cho nên?” Hề Lan dự tiếng nói trầm thấp, tỏ vẻ không thực sự để ý.
Vệ Phù:
“Cô nàng mắng cậu là cái đồ biếи ŧɦái ha ha ha. Nói cho cậu nghe, cô nàng này mắt nhìn người đúng là tinh tường, thật tò mò muốn biết thêm về cô ấy… này này!”
“Hề Lan Dự cậu đúng là không có lý lẽ!”
Vệ Phù hùng hùng hổ hổ cất di động, quay đầu lại nhìn, hai người ban nãy còn ngồi ở quán cà phê đã sớm rời đi.
-
Nhờ vào những gì Trịnh Nhất Mãn nói, hôm nay Ninh Chi rốt cuộc mới biết đến tên đầy đủ của người kia, Hề Lan Dự.
Thanh lịch tao nhã, anh ta có khí chất của một người học thức cao.
Tắm rửa xong đi ra, Ninh Chi đang uống nước bỗng nhiên ánh mắt chạm vào tờ giấy đặt trên bàn.
Một mảnh giấy nhỏ im lìm nằm đó.
Ninh Chi chưa từng liên hệ người kia, Hề Lan Dự cũng chưa bao giờ có ý thúc giục, thật giống như chuyện này chỉ là một việc vặt.
Ninh Chi bất giác miết miết ly nước trên tay.
Kỳ thật hôm nay, sau khi nói chuyện cùng Trịnh Nhất Mãn. Cô công nhận, tuy rằng Hề Lan Dự là người khó hợp tác trong giới, nhưng anh ta cũng có một ưu điểm, không gần gũi nữ sắc, rất thích hợp để cưới làm chồng.
Sau khi Ninh Chi nói ra những nghi ngờ của bản thân, Trịnh Nhất Mãn cười đến nỗi thiếu chút nữa gãy cả hông.
“Mắc công cậu nghĩ nhiều. Cái chuyện nam sắc này, để tớ nói cậu hay, đúng là từng có người muốn dùng cách đó để đi đường tắt mà tiếp cận anh ta, chỉ trong một ngày Hề Lan Dự đã khiến hắn phải tự đến bộ phận nhân sự để từ chức.”
Ninh Chi:
“Thật sao?”
Trịnh Nhất Mãn:
“Tớ lừa cậu làm gì. Nói như thế nào đây? Tuy rằng tớ luôn tưởng tượng đến cảnh đạt được thỏa thuận đầu tư với hắn, nhưng cậu vẫn là bạn của tớ. Không kiếm được vốn đầu tư thì thôi, cũng chẳng sao, nhưng bạn tốt chỉ có một thôi.”
Ninh Chi nghe mấy lời nói sến súa mà buồn nôn.
Nhưng nghĩ lại những lời Trịnh Nhất Mãn nói, đây chẳng phải là điều cô muốn sao?
Vừa có thể làm cho bà ngoại yên tâm, cũng không bị ai quấy rầy cuộc sống thường ngày.
Thậm chí mối quan hệ của bọn họ còn có thể khiến Tiền Duy Viễn nể sợ, sẽ không dám tới làm phiền cô.
Một mũi tên trúng ba đích.