Trên tivi đang chiếu trận chung kết của một chương trình ca sĩ tài năng nào đó, Hạ Môi mở app đặt đồ ăn ngoài ra, cô chọn một hồi, cuối cùng mua một phần cơm thịt nướng kiểu Nhật.
Đợi đến khi đồ ăn cô đặt đem tới, Trình Thanh Diễm cũng đã ăn xong, tiện tay lấy đồ ăn ngoài vào cho cô.
“Ăn ở đâu?” Trình Thanh Diễm hỏi.
Hạ Môi lười phải động đậy: “Ở đây.”
Vì vậy Trình Thanh Diễm đặt đồ ăn ngoài lên bàn trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Theo sau động tác này, sô pha khẽ lún xuống.
Hạ Môi nhịn không được quay mặt sang nhìn anh một cái.
Trời bên ngoài đã chập tối, trong phòng lại không bật đèn, chỉ có ánh sáng được phát ra từ trên tivi, Trình Thanh Diễm dựa người ra phía sau, lười nhác, kiêu ngạo, ánh mắt nhàn nhã nhìn vào màn hình tivi, cũng không biết rốt cuộc có đang xem hay không.
Không giống với dáng vẻ bình thường của anh.
Hiếm khi thấy anh buông lỏng người như vậy.
Biết được ánh mắt của Hạ Môi, anh nhìn sang, ánh mắt đen hun hút: “Sao đấy?”
“Không gì cả.” Hạ Môi thôi không nhìn nữa, cô gắp một miếng thịt tôm bỏ vào trong miệng.
Đột nhiên, cô rít lên một tiếng, ôm lấy bên mặt.
“Lại đau răng?”
“Ừm.” Hạ Môi bất giác chửi tục một câu: “Cái răng khôn chó chết này hỡ đυ.ng tí là đau.”
Cô lấy điện thoại ra, muốn mua thuốc giảm đau răng.
“Đợi chút.” Đột nhiên Trình Thanh Diễm nói: “Để tôi xem xem.”
“Cái gì...”
Lời chưa nói xong, đột nhiên Trình Thanh Diễm đã đỡ lấy cằm cô nâng lên, ngón tay cái mát lạnh khẽ chọc vào má Hạ Môi.
Lông mi cô lại càng chớp nhanh hai cái, nhìn thấy Trình Thanh Diễm hơi cúi xuống, cô gần như hít thở không thông, lại giống như xung quanh bị mùi hương trên cơ thể của anh xâm chiếm, trái tim đập như đánh đánh trống.
Ngay lúc Hạ Môi cảm thấy mình sắp ngạt thở, cuối cùng Trình Thanh Diễm cũng buông cô ra.
“Răng khôn mọc lệch.” Anh nói.
Hạ Môi thấy mình muốn bỏng lên: “Cái gì?”
Trình Thanh Diễm đôi thành một cách diễn đạt dễ hiểu hơn: “Phải nhổ.”
“...”
Nhổ răng.
Trong đầu Hạ Môi lập tức xuất hiện cảnh tượng người ta lấy cái cưa cưa người trong phim “Lưỡi cưa*.
*Tên tiếng anh là “Saw”: Là một loạt phim kinh dị của Mỹ (từ năm 2004 đến năm 2023 đã phát hành 10 phần)
Cô co chân lại, ý muốn từ chối, Trình Thanh Diễm đã nhanh nhẹn đặt lịch nhổ răng trên mạng cho cô, đinh một tiếng, nhắc nhở đặt lịch thành công.
Hạ Môi mở lớn mắt: “Tôi không đi.”
“Bị viêm rồi.”
“Muốn đi thì cậu tự mà đi.”
“Sẽ được tiêm thuốc tê.”
Hạ Môi: “Tôi không có sợ đau.”
Trình Thanh Diễm cười ra tiếng, tràn ngập ý tứ châm biếm, rõ ràng là không tin.
Hạ Môi đưa ra một lý do: “Hơn nữa tôi nghe người ta nói, mọc răng khôn là dấu hiệu gặp được tình yêu đích thực, bây giờ cậu muốn đi tôi nhổ răng khôn, không phải là đang làm hỏng đi tình yêu đích thực của tôi hả!”
“Cậu còn tin mấy chuyện này?” Anh nhướng mày, rồi lại bật cười, thờ ơ hỏi: “Vậy lúc cậu mọc răng khôn đã gặp được ai rồi?”
Hạ Môi bị mấy câu nói này của anh làm cho muốn khùng, cô ngước mắt lên trừng anh.
Đột nhiên trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau có xuất hiện một ngón lửa.
Ánh sáng lờ mờ trong nhà nhu hòa, trên tivi đang phát một bài hát vừa nhẹ nhàng vừa tình cảm, có lẽ cũng vì cảnh tượng này, đôi mắt đen sâu thẳm của Trình Thanh Diễm lúc này lộ ra một tia sáng, phản chiếu chút ánh sáng ấm áp dịu dàng.
Hạ Môi yên tĩnh lại, trong đầu bất giác lướt qua những lời nói lúc nãy của anh.
Lúc cậu mọc răng khôn cậu đã gặp ai rồi?
Gặp được cậu đấy.
Trời ơi.
Hạ Môi mù mờ đáp: “Không gặp ai cả.”
Giống như đang tự chứng minh gì đó, cô đứng dậy: “Thôi vậy, nhổ thì nhổ, đi thôi.”
Thay đổi quá đột ngột, Trình Thanh Diễm sững người trong chốc lát, anh đột nhiên ý thức ra được chuyện gì đó, khẽ sờ mũi mình, ho nhẹ một tiếng, đi ra ngoài với Hạ Môi.
*
Đa số nha khoa trong bệnh viện đều không mở cửa vào buổi tối, Trình Thanh Diễm đặt một phòng khám nha khoa tư.
Bởi vì chuyện lúc nãy, giữa hai người có tồn tại một bầu không khí ngượng nghịu.
Chân Hạ Môi chưa đỡ hẳn, cô ngồi đợi ở khu chờ, nhìn Trình Thanh Diễm đi sang kia lấy số cho cô.
Vốn dĩ chị gái ở khu cửa nhỏ làm việc cả ngày đã rất mệt, trưng ra bộ mặt căng cứng, đến lượt Trình Thanh diễm, chị gái đó ngước mắt lên nhìn anh hai giây, người ngồi nghiêm chỉnh lại, đến cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hạ Môi híp mắt.
Không hổ là tra nam, đúng là câu dẫn người khác.
Trình Thanh Diễm lấy số xong, anh lấy giấy khám bệnh đi đến bên cạnh Hạ Môi: “Đi thôi.”
Hạ Môi xem như lúc nãy mình không nhìn thấy gì cả, đứng dậy nghe thấy anh hỏi: “Cần cõng không.”
“...”
Tra nam!
“Không cần, không đau nữa rồi.”
Đã tối như vậy mà người trong bệnh viện này vẫn rất đông, phải ngồi chờ ở bên ngoài một lúc.
Hạ Môi lấy điện thoại ra, cô lướt vòng bạn bè, cô liếc qua một loạt hơn 99 tin nhắn ở trong nhóm, không nhắc đến cô, cô chán nản mở thanh tìm kiếm lên.
Nhổ răng khôn có bỏ lỡ tình yêu đích thực không?
Cô nhấp vào một đáp án trong đó.
“Răng khôn còn được gọi là răng tình yêu, bởi vì nhổ răng khôn rất đau, cảm giác giống như lúc chia tay người yêu vậy. Đương nhiên bạn cũng có thể tặng răng khôn cho bạn trai của bạn, là một phần trên cơ thể của bạn, đại biểu có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Ỳ.
Tặng răng khôn.
Nghe thật biếи ŧɦái.
Hạ Môi tắt điện thoại đi, trong đầu cô đều là cái câu “bởi vì nhổ răng khôn rất đau” kia, càng đợi càng sợ, ngay lúc cô nghĩ cách để chuồn đi, y tá đã đi ra, gọi một tiếng: “Người tiếp theo, Hạ Môi!”
Chân cô hơi co lại, làm ra một động tác chuẩn bị chạy trốn.
Trình Thanh Diễm ở bên cạnh đã giơ tay lên: “Ở đây.”
“...”