Lúc này cậu ta mới ngước mắt lên, cười nhàn nhã đáp một câu: “Đừng nói nhảm.”
Những người khác nghe được bèn hiểu ra: “Hả? Không phải còn chưa được mấy ngày sao.”
Cậu ta cười thờ ơ: “Lười phải dỗ.”
Những người khác nhớ đến với tính hay ghen của Ôn Viện Viện, cũng hiểu được, chỉ có điều mặc dù Ôn Viện Viện hay ghen, nhưng đúng thật là rất xinh đẹp, không ngờ mới mấy ngày vậy mà đã chia tay rồi.
Đường Thanh Vân nghe thấy cái tên Ôn Viện Viện, đôi tay cầm đũa khựng lại.
Ôn Viện Viện là bạn cùng bàn của cô, cũng học ban xã hội, được rất nhiều thích, sau khi cô ta được vào vòng bạn bè của Trần Dĩ Niên thì thường khoe với trong lớp, đương nhiên Đường Thanh Vân cũng nghe thấy.
Cho dù trước nay cô vẫn biết đám người này đần độn, nhưng tận tai nghe thấy họ bàn luận về cô bạn mà cô có quen biết thì có cảm giác rất mới mẻ.
Cô nhịn không được ngước mắt lên nhìn sang, lại vừa hay đối mắt với Trần Dĩ Niên.
Trên mặt cậu ta đang nở một nụ cười nhàn nhạt, một chân gập lên, nhìn lên vô cùng lưu manh.
So với cô thì đúng là hai thái cực.
Đường Thanh Vân cúi đầu ăn thìa cơm cuối cùng, nói với Hạ Môi ngồi đối diện: “Tôi ăn xong rồi, đi trước đây.”
“Được.” Hạ Môi giơ một tay lên vẫy vẫy với cô ấy: “Bye bye.”
Đường Thanh Vân bưng khay cơm đứng dậy, cô không chú ý tới, ánh mắt của Trần Dĩ Niên luôn dõi theo bóng lưng của cô, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới dời tầm mắt đi.
Đường Thanh Vân vừa rời đi, cuối cùng những người khác cũng hỏi ra chuyện mà họ băn khoăn lúc nãy: “Chị Hạ, sao cậu với học bá này lại thành bạn bè rồi vậy?”
Hạ Môi nói sơ lược chuyện lúc nãy lại với họ.
“Không ngờ luôn đó, Đường Thanh Vân còn dám nhúng tay vào những chuyện như vậy, gan cũng to đấy chứ.”
“Gan có to hay không thì không phải đã biết từ sớm rồi hả, lần trước còn lên mặt với anh Trần nữa đấy, đúng không anh Trần?”
Trần Dĩ Niên không nói gì, một hồi lâu, thấp giọng cười một tiếng không rõ mang theo ý tứ gì.
*
Sau khi ăn cơm xong về lại phòng học, Trình Thanh Diễm đã ở trong lớp rồi.
Chắc trong tiết thể dục lúc nãy anh có vận động nên đầu tóc có hơi loạn, còn hơi ướt, toàn thân nóng bừng, trên cánh tay nổi lên gân xanh.
Lớp phó học tập của lớp cầm quyển tập toán đứng bên cạnh Trình Thanh Diễm, đang hỏi bài anh.
Hạ Môi kéo ghế ngồi xuống, liếc mắt qua người bên cạnh, Trình Thanh Diễm đang giảng bước cuối trong câu hỏi nhỏ cuối cùng.
“Tôi dùng đạo hàm.” Giọng nói của Trình Thanh Diễm không nhanh không chậm, những đường gân trên tay đang cầm bút lộ ra rất rõ: “Có điều vẫn chưa dạy đến tiến độ này, dùng một cách khác thì phức tạp hơn chút.”
Gò má lớp phó học tập hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Vậy cậu có thể dạy đạo hàm trước cho tớ một chút được không?”
Hạ Môi thấy hơi khát.
Lúc nãy quên đi căn tin mua đồ uống rồi.
Cô phát ra âm thanh: “Ôi.”
Trình Thanh Diễm liếc mắt sang.
Nghe thấy công chúa thẳng thắn nói: “Tôi muốn uống nước.”
Trình Thanh Diễm: “...”
Anh đặt bút xuống, lấy một chai trà xanh từ trong đống đồ ăn vặt mà Hạ Môi mua bỏ dưới gầm bàn mình lên, mở nắp, đặt lên bàn cô.
Gương mặt hồng hồng của lớp phó học tập trắng bệch đi.
Trình Thanh Diễm tiếp tục nói: “Công thức của đạo hàm khá nhiều, cậu cứ xem sách giáo khoa sẽ hiểu được phần nào.”
Lớp phó học tập không hỏi nữa: “Được, cảm ơn cậu, tớ đi đọc sách trước.”
Cô ta như mới thăm dò được bí mật nào đó, trái tim nguội lạnh đi.
Nhưng thực sự trừ chai trà xanh được mở ra thì hai người ở trong lớp cũng không giao lưu gì nhiều với nhau, giống như hoàn toàn không quen biết nhau.
Cho dù mỗi tối nào hai người cũng đều ngủ ở bên cạnh phòng của người còn lại.