Răng Khôn

Chương 8.1: Đau răng

Gió trên sân thượng rất lớn, thổi tan đi cơn nóng của ngày hè.

Mấy chàng trai tụm lại một chỗ cùng nhau chơi trò CrossFire* đang thịnh hành mấy bữa nay, Hạ Môi ngồi ở một bên, cô sờ tay vào túi, không tìm thấy điện thoại đâu.

*CrossFire: trò chơi đột kích trong tầm ngắm.

Nhớ lại lúc nãy, chắc là rớt trong phòng học rồi, Hạ Môi lười đi lấy, bèn tìm một chỗ sạch sẽ hóng gió.

Nhóm con trai đang chơi rất hăng thì cánh cửa sắt ở sau lưng bị mở ra, vang lên tiếng động.

Bọn họ không thèm quay đầu lại mà chỉ hỏi: “Trà sữa được ship tới rồi hả?”

Không có ai đáp.

Cả bọn quay đầu lại, bèn nhìn thấy Đường Thanh Vân, đứng nhất lớp xã hội, cô ấy đứng ngược sáng, cằm hơi hếch lên, trên cánh tay cô có đeo một băng đô màu đỏ, trên đó viết hai chữ “trực tuần”.

Cô ấy đi lên trước, từ trên cao nhìn xuống một đám con trai: “Giờ nghỉ trưa không được ra ngoài, ở trong trường cũng không được chơi điện thoại.”

Hạ Môi mở mắt nhìn sang.

Ở trong trường Đường Thanh Vân cũng xem như có tiếng, có điều nguyên nhân nổi tiếng của cô ấy không giống với bọn họ, bởi vì thành tích của cô ấy tốt, là học bá lớp xã hội, đạt được giải ở các loại cuộc thi và là sinh viên dự bị tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại.

Nhà trường thậm chí con treo một bảng trưng bày khẩu hiệu của cô ấy.

“Không chìm vào những tham vọng cao sang”*.

*Nguyên văn “不坠青云之志”: Bắt nguồn từ câu nói “穷且益坚,不坠青云之志” của Vương Bột. Ý của câu nói này là mặc dù nghèo khó, nhưng ý chí lại càng thêm kiên định, không được đánh mất khát vọng cao cả và tinh thần phấn đấu vươn lên. Tuổi cao chí càng cao, thà để cho tâm hồn sạch sẽ, nghèo mà mạnh mẽ, chứ không thà chìm vào những tham vọng cao sang.

Cô ấy xinh đẹp, nhưng nét xinh đẹp này quá cao ngạo, thanh cao kiêu kỳ.

Giống như bây giờ.

Dưới đáy mắt không chút che đậy sự khinh thường khi nhìn những con người không có học thức này.

Có lẽ là che đậy, chỉ là vẫn không luôn giấu đi không được.

Vì vậy Hạ Môi vẫn luôn không thể nào thích nổi cô bạn Đường Thanh Vân này, cho dù hai người chưa tiếp xúc với nhau bao giờ.

Trần Dĩ Niên ngậm điếu thuốc trong miệng, cậu ta lấy bất lửa ra châm thuốc lên, nâng mắt nhìn cô ấy: “Sao nào, muốn ghi tên lại hả?”

“Ừm.” Đường Thanh Vân đáp một tiếng, lấy sổ ghi tên ra: “Lớp, họ tên.”

Trần Dĩ Niên phun ra một hơi thuốc: “Cậu không biết tên của tôi?”

Đổi thành một người khác nói câu này thì sẽ thấy rằng rất tự luyến mà muốn ăn đấm, nhưng danh tiếng của Trần Dĩ Niên ở trong ngôi trường này đúng thật là không ai là không biết đến, gần như lúc cậu ta đi đến đâu đều có thể nghe thấy những bạn nữ đang bàn luận về cậu ta.

Nhưng Đường Thanh Vân chỉ bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống cậu ta, giống như một học sinh giỏi nhìn một đứa nhóc không hiểu chuyện, mang thêm cảm giác không hề hấn gì.

“Tôi cần phải biết đến tên cậu sao?” Cô ấy nói.

Câu nói này vừa được thốt ra, đến cả gió trên sân thượng cũng ngừng lại.

Nhìn lên có vẻ Trần Dĩ Niên rất dễ hòa đồng và thích pha trò, giống như rất ít khi nổi giận, nhưng thật ra không ai dám chọc vào cậu ta, đến cả những người bạn gái kia của cậu ta cũng phải để ý đến giới hạn của cậu ta, chỉ có mình Hạ Môi là được chấp chước hơn chút.

Cậu ta không nói gì, những người xung quanh cũng đều yên lặng.

Bầu không khí căng thẳng.

Mặc dù Hạ Môi không thích sự thanh cao quá mức của Đường Thanh Vân, nhưng tốt xấu gì cũng chỉ là một cô gái.

“Được rồi.”

Hạ Môi vừa lên tiếng định cắt ngang, đột nhiên Trần Dĩ Niên lại bật cười, rồi khẽ gảy tàn thuốc, nói: “Trần Dĩ Niên, 11A3, nhớ cho kỹ đấy.”

Đường Thanh Vân ghi vào sổ, nhìn sang một người khác: “Còn cậu.”

Những người khác nhìn sắc mặt của Trần Dĩ Niên, thấy cậu ta không ngăn lại, lúc này từng người từng người một nói tên của mình lên.

Sau khi ghi lại tên xong, Đường Thanh Vân không nhìn bọn họ lấy một cái, quay người rời đi.

“Đậu xanh...” Vương Bằng mắng một câu: “Cô gái này kiêu quá đi.”

“Thành tích tốt thì ngon lắm chắc, xem cái ánh mắt kia của cậu ta kìa, chậc, tớ nhìn một cái đã thấy tức, đúng là uổng cho khuôn mặt đó.”

Tóc của Trần Dĩ Niên bị gió thổi cho loạn cả lên, cậu ta khẽ nghiến răng, cười một tiếng, ý tứ không rõ ràng: “Học bá mà.”

*

Chiều hôm đó, Hạ Môi không về phòng học lại.

Tối qua ngủ không được ngon, cô lấy áo đồng phục làm chỗ dựa để ngủ, đợi đến khi tỉnh dậy, đã là tiết cuối cùng vừa tan học, mấy đứa con trai kia cũng đã chơi xong game, chuẩn bị rút quân.

Trần Dĩ Niên hỏi cô: “Đi ăn cơm nhỉ?”

“Ừm.” Hạ Môi xoa mắt: “Tớ về phòng học lấy điện thoại trước đã.”

“Được, đợi cậu trước cổng trường.”

Hạ Môi quay lại phòng học, bạn học trong lớp đã rời đi gần hết, Trình Thanh Diễm không có ở đây.

Điện thoại đang nằm yên trong gầm bàn, Hạ Môi lấy lên, nhìn thấy gói đồ ăn vẫn còn nguyên dưới gầm bàn của Trình Thanh Diễm, chưa động tới miếng nào.

Chậc.

Quả nhiên cách này không có tác dụng.