Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống (Xuyên Nhanh)

Chương 63:

Dưới ánh mắt mong đợi của Lệ Dận Kha, Lăng Mộ Ngôn bình tĩnh lắc đầu: “Tôi vẫn đang ghi số liệu, tạm thời không cần.”

“...”

Một kẻ bất lực nào đó bị buộc phải ngâm mình trong chất lỏng, đang muốn bò ra ngoài thật nhanh, thì cơ hội trước mắt như ánh đèn tắt phụt.

“Số liệu?” Lăng Linh mở to mắt ngạc nhiên: “Cậu chủ, cậu có hứng thú với cơ thể của cậu ta à?”

Nhưng dù thế nào đi nữa, một người vô dụng không thể kích hoạt thiên phú… thì có gì đặc biệt? Lăng Linh cảm thấy khó hiểu, nhưng cô không biết rằng lời nói của mình có người đã nghĩ sai.

Nghe thấy từ "cơ thể", Lệ Dận Kha đột nhiên run rẩy, gần như lật người trong khoang hộ lý, cậu không khỏi vùi mặt vào dịch dinh dưỡng, tự dưng đỏ mặt.

“Tôi có nghe về Lệ Dận Kha trước đây.” Không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của cậu, Lăng Mộ Ngôn bình tĩnh gật đầu và nói với vẻ thích thú: “Vì vậy, tôi muốn biết số liệu cơ thể để xem liệu chúng ta có thể tìm thấy nguyên nhân cậu ấy không thể phát huy được thiên phú không.”

Một chuỗi bong bóng đột nhiên thoát ra khỏi dịch dinh dưỡng, cảm thấy khó thở, Lệ Dận Kha im lặng ngửa mặt lên.

“Không phải cậu ta là người bình thường sao?” Lăng Linh bối rối cẩn thận hỏi: “Tôi không nghĩ có gì đáng nghiên cứu cả?”

“Nếu chỉ là người bình thường, lúc đó cậu ấy không thể kiểm tra ra được tiềm năng cấp S.”

Lăng Linh không thể phủ nhận điều này, nhưng cô ấy vẫn không hiểu được lý do cậu chủ coi trọng người vô dụng này, không khỏi thì thầm: “Có lẽ lúc đó hiệu trưởng hoa mắt nhìn nhầm...”

Lăng Mộ Ngôn liếc nhìn cô: “Thành kiến

của cô bị học viện đồng hóa nghiêm trọng vậy sao?”

“Tôi không có...” Cơ thể của Lăng Linh run lên, cô vô thức muốn bác bỏ, nhưng dưới ánh mắt bình tĩnh của cậu chủ, cô xấu hổ cúi đầu.

“Cậu sẵn lòng để tôi kiểm tra không, Lệ Dận Kha?” Thấy cô cuối cùng cũng ngừng cố gắng ngăn cản hắn, Lăng Mộ Ngôn tiến lên một bước, cầm lấy quần áo trong tay, hỏi Lệ Dận Kha – người giả vờ như không nghe thấy gì.

Lệ Dận Kha không suy nghĩ gật đầu, vẻ mặt không chút do dự khiến Lăng Mộ Ngôn bật cười: “Cậu không sợ tôi tiếp cận cậu chỉ để nghiên cứu số liệu sao?”

Đôi mắt phượng nheo nheo của hắn hơi nhướng lên, lộ ra nụ cười, khiến nhịp thở của Lệ Dận Kha hỗn loạn, cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Lệ Dận Kha bình tĩnh nói: “Tôi biết, cậu không phải…”

—— huống chi, cho dù thật như vậy thì sao? Cậu cũng không quan tâm lý do.

Nếu số liệu cơ thể thu hút sự chú ý của Lăng Mộ Ngôn, Lệ Dận Kha càng thấy vui vẻ. Chỉ cần hắn đồng ý giữ cậu lại thì dù coi cậu như vật thí nghiệm hay đồ chơi, cậu cũng sẵn lòng tiếp nhận.

"Vậy thì bắt đầu từ hôm nay cậu hãy ở lại với tôi.” Khóe môi Lăng Mộ Ngôn hiện lên nụ cười dịu dàng, hắn nhẹ nhàng nói, rồi đưa quần áo cho cậu. Cuối cùng Lệ Dận Kha cũng có thể đứng dậy khỏi dịch dinh dưỡng, cậu không khỏi háo hức cầm lấy quần áo, nhận ra đây là quần áo mới sạch sẽ, cậu xấu hổ cúi đầu.

“Tôi sẽ giặt rồi trả lại sau...” Biết quần áo của mình bẩn như vậy, chắc chắn sẽ không thể mặc lại được nữa, cậu nhanh chóng thay quần áo rồi nói.

“Không cần.” Lăng Mộ Ngôn tất nhiên không cần cậu trả lại, sợ cậu nhất quyết muốn trả, bèn nhanh chóng đổi chủ đề: “Thuốc mà gần đây tôi nghiên cứu có liên quan đến dị năng, nên khi nhìn thấy số liệu hiển thị trên khoang hộ lý của cậu, tôi chợt thấy hứng thú, muốn xem thử mình có thể phát triển nghiên cứu theo hướng này hay không.”

Điều này giải thích câu hỏi vừa nãy, hắn không cố tình tiếp cận cậu để nghiên cứu mà vì sau khi gặp cậu hắn mới nảy sinh hứng thú nghiên cứu.

Lệ Dận Kha nhìn hắn bằng đôi mắt rực lửa, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Ở bên kia, trên đường trở về Nguyễn Linh Thiến gặp Giản Ngạn Khâu.

Xung quanh vẫn là đám tay sai, cậu ta đang nói điều gì đó với vẻ mặt nham hiểm và làm động tác cắt cổ khiến Nguyễn Linh Thiến vô thức cảnh giác và lặng lẽ bước vào.

“…Tôi muốn xem sau khi mất hoàn toàn thiên phú, cậu ta còn ngạo mạn nói không bao giờ gặp lại bằng cách nào!”