Nhưng mà Giản Ngạn Khâu cho dù dám đánh nữ sinh đi nữa, thì lại không dám cùng hắn động thủ. Bởi vì cậu ta rõ ràng biết, Lăng Mộ Ngôn là thiếu gia xuất thân từ nhà họ Lăng hào môn danh giá hàng đầu. Cậu ta và Lăng Mộ Ngôn có địa vị tương đương, không phải ai cũng có thể tùy ý bắt nạt hắn.
Hơn nữa so sánh với bản thân, nhà họ Lăng cực kỳ coi trọng người thừa kế duy nhất này, nếu một khi động thủ, cậu ta sẽ phải nhận hậu quả rất đắt, khả năng sẽ so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
“Cậu chờ đó đi!” Cậu ta nhìn Lăng Mộ Ngôn với ánh mắt độc ác, rồi ngẩng đầu lên nhìn nữ sinh, không khỏi cười lạnh một tiếng, lại hung hăng đạp chân lên Lệ Dận Kha đang nằm dưới đất, sau đó mới dắt theo những người khác rời đi trước.
“Vẫn là như là một con hổ giấy.”
Nhìn bóng dáng cậu ta một bên hết sức đánh lên đầu người bên cạnh, một bên nổi giận đùng đùng rời đi, Lăng Mộ Ngôn không khỏi nhíu nhíu mày, bình tĩnh lại độc miệng mà đánh giá một câu, lúc này mới đem ánh mắt hướng về phía bên người Nguyễn Linh Thiến.
Đột nhiên đối diện với hắn, người đẹp đến chói lóa liền hoa cả mắt, Nguyễn Linh Thiến hoảng sợ, theo bản năng lùi lại một bước, cả người như muốn bay lên. Cô lắp bắp hỏi: “Làm, làm gì?”
Nhìn cô tự cho là biểu cảm mình đủ hung ác , Lăng Mộ Ngôn nhịn không được khóe môi giương lên một chút: "Cậu có lẽ không phải học trường này đúng không?
Nữ sinh tóc ngắn tức khắc ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới chính mình vừa đến nơi này đã bị vạch trần, ngoài mạnh trong yếu nói: "Như thế nào chứ, không phải thì thế nào, tôi không thể đi vào đây sao?!”
Chỉ thấy thanh niên tuấn mỹ cười khẽ, nói: "Tất nhiên được rồi, trường học chúng tôi luôn hoan nghênh mọi người đến tham quan."
Nguyễn Linh Thiến nghe thấy giọng điệu sủng nịch của hắn, mặt không khỏi đỏ lên, lắp bắp nói: "Ò."
Cô nhớ tới gì đó, hỏi: "Sao cậu biết tôi không phải học sinh của trường này?"
"Bởi vì rất ít người dám mắng Giản Ngạn Khâu là rác rưởi." Phảng phất nhớ lại sự tình lúc nãy, Lăng Mộ Ngôn cười cười, đáp.
Nguyễn Linh Thiến chớp chớp đôi mắt đẹp hơi kinh ngạc: "Vì cái gì chứ?”
“Bởi vì ——” hắn cố ý kéo dài giọng dài ra, nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô thì mới lại cười nói: "Bọn họ giống nhau đều sẽ chỉ ở sau lưng trộm mắng cậu ta là rác rưởi.”
Nguyễn Linh Thiến nghe xong chỉ biết im lặng: “…”
Kết quả cô cảm thấy mình đang bị trêu đùa, Nguyễn Linh Thiến gãi gãi mặt. Lúc này, cô trông giống như một cô gái bình thường, chứ không phải bị ép buộc mà trở thành nữ chiến binh vào 19 năm sau.
"Vậy thì, tại sao họ chỉ dám nói xấu sau lưng? Bởi vì đánh không lại cậu ta sao?"
"Bởi vì trong nhà cậu ta có thế lực." Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc phân tích. "Cho nên khả năng không ai dám chọc vào?"
Nguyễn Linh Thiến không khỏi câm nín Tại sao hắn lại sử dụng giọng điệu như vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn cũng không biết sao, hay bởi vì đối với việc này "bởi vì trong nhà có thế lực nên không ai dám chọc" Cũng tỏ vẻ hoài nghi lý do này?
…Chắc là còn lý do thứ hai nhỉ?
Hai người rõ ràng là xa lạ, chưa từng trao đổi tên, nhưng trong khoảnh khắc này lại trở nên thân thuộc đến lạ thường. Nguyễn Linh Thiến vẫn là lần đầu tiên được trò chuyện với ai đó một cách bình thản như vậy, trong lòng vậy mà cảm thấy vui sướиɠ, biểu cảm trên mặt đều trở nên có thần thái hơn.
Khi Nguyễn Linh Thiến đang định hỏi tên của hắn, cô đột nhiên nghe thấy tiếng động từ phía sau. Cô phản xạ có điều kiện căng thẳng cơ thể, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu và nhanh chóng quay đầu lại. Mới phát hiện người thanh niên đang chật vật cố gắng đứng dậy, cô cuối cùng cũng nhận ra mình đã quên điều gì rồi.
Người bị bắt nạt vẫn còn ở nơi này!