…Sau đó, cô ta giống như đột nhiên biến thành tượng đá, giữ nguyên không động đậy tư thế bưng chén trà nhấm nháp.
Mà Bùi - biết rõ hương vị khó uống như thế nào - Trạm Quân, yên lặng lộ ra nụ cười ngây thơ vô số tội, còn đặc biệt thiếu đánh hỏi cô ta: “Cảm thấy thế nào Thu tiểu thư, trà Mộ Ngôn chọn, hương vị không tệ đúng không?”
Thu Ti Dục: “...Không tệ.”
Nữ lãnh chủ nhịn xuống cảm giác muốn nôn ra, miễn cưỡng nuốt chất lỏng như độc này xuống. Sắc mặt cô ta có hơi tái đi, nhưng vẫn phải diễn như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh mà bình luận: “Chỉ là cái này có vẻ có lợi đối với con người, còn đối với Huyết tộc mà nói thì có chút không hợp khẩu vị.”
Bùi Trạm Quân cười cười gật đầu: “Đúng vậy, Mộ Ngôn mua cho tôi quá nhiều đồ tốt, tôi đang không biết phải ăn hết như thế nào đây, thật là đau đầu quá mà.”
Sắc mặt Thu Ti Dục càng thêm khó coi, con ngươi màu đỏ hơi tối lại lạnh lùng nói: “Xem ra Đại nhân rất vừa ý cái thứ lương thực dự trữ như ngươi, hy vọng ngươi sẽ không phụ sự kỳ vọng của Đại nhân, chăm sóc cho tốt máu của mình.”
— Thân Vương đại nhân chỉ là xem trọng máu của ngươi mà thôi, nếu như một ngày nào đó có người khác có máu ngọt hơn ngươi, hoặc máu của ngươi mất đi sức hấp dẫn, để xem ngươi còn đắc ý được bao lâu.
“Tôi cũng nghĩ vậy, vậy nên gần đây vẫn luôn pha mấy đồ bổ máu uống đây.”
Giống như không hề nhận thấy dáng vẻ cao cao tại thượng trào phúng của mình, ý cười trên mặt Bùi Trạm Quân càng sâu: “Giống như cốc trà táo đỏ cẩu kỷ tử Thu tiểu thư vừa uống đây, tôi có thêm cao da lừa, hương vị ngon hơn một chút đúng không?”
Anh thả giọng tốt tính nói, dịu dàng trong đôi mắt đen càng đậm hơn, lại giống như vô ý mà nhấn mạnh mấy chữ “cao da lừa”.”
Tuy rằng không biết “cao da lừa” là cái gì, nhưng Thu Ti Dục cũng không có ý định tỏ ra sợ sệt trước mặt tình địch, chỉ cao ngạo mà gật đầu một cái: “Cũng không tệ.”
Bùi Trạm Quân suýt thì bật cười thành tiếng.
Đợi bọn họ “giao lưu” xong, Lăng - ngồi ở một bên lắc lắc cái ly đựng nước ép cà chua màu đỏ “giải khát đỡ thèm” - Mộ Ngôn, mới không gấp gáp không vội vàng mà hỏi Thu Ti Dục tình hình của bên Huyết tộc. Mà sau khi nghe Thu Ti Dục tóm lược lại, cuối cùng Bùi Trạm Quân mới biết, nữ Huyết tộc ngu xuẩn dùng nguyên hình con dơi bay đến rồi bị kẹt ở cửa sổ, vậy mà lại chính là mục tiêu ban đầu mà bọn họ nhắm đến, nữ lãnh chủ duy nhất của Huyết tộc - Thu Ti Dục.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, nếu không phải Thu Ti Dục đột nhiên không biết vì sao rời khỏi lãnh địa, người mà mình phải tiếp cận rồi đạt được sự tín nhiệm chính là cô ta. Bùi Trạm Quân vừa nghĩ đến việc phải đem Thu Ti Dục về nhà nuôi…
Nố nô nồ, thật sự không dám nghĩ đến.
Nét mặt của người đàn ông tuấn mỹ đột nhiên bị tưởng tượng của mình làm cho ghê tởm, không khỏi ấn ấn huyệt thái dương, mà đôi mắt được che bên dưới tay lóe lên ánh sắc lạnh.
— Càng không nói, nhà của anh không phải ai cũng có tư cách đặt chân vào.
Bên này hai Huyết tộc còn đang nói chuyện, vậy nên không để ý thấy biểu tình có vẻ không đúng của người đàn ông. Đợi đến khi Thu Ti Dục báo cáo xong, Lăng Mộ Ngôn gật gật đầu, khi lần nữa nhìn về phía Bùi Trạm Quân, anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, còn kịp thời nở một nụ cười vô tri của hắn, giống như không hề nghe hiểu bọn họ nói cái gì.