[Hahahahahahahaha không ổn rồi! Cô ta, cô ta buồn cười quá hahahahaha]
Hệ thống 001 sắp bị nụ cười như sắp khóc của nữ chính làm cho cười chết rồi, cười đến ôm bụng nằm sấp ở một góc.
Quả nhiên chỉ có đi theo bên cạnh Ngôn Ngôn, mới có thể trải nghiệm mỗi ngày đều muôn màu muôn vẻ như này! Không hổ là nam thần của nó!!!
“Được rồi, đứng lên đi.”
Theo thói quen làm lơ đi tiếng cười đầy ma tính ở trong đầu mà chỉ mình nghe thấy, Lăng Mộ Ngôn lại mỉm cười vỗ vỗ đầu cô, giọng nói dịu dàng như được tắm mình trong gió xuân:
“Vừa đúng lúc cô ở đây, ta vốn đang định giao cho cô một việc.”
Thu Ti Dục nương theo lực đạo của hắn mà đứng dậy, lui về sau hai bước, cằm hơi nhếch lên nhìn thẳng vào hắn, khôi phục dáng vẻ lúc bình thường của một lãnh chúa bá đạo tự tin:
“Đại nhân cứ việc phân phó, Ti Dục nhất định sẽ hoàn thành mọi thứ vì ngài.”
—Cô không tin cô trị không được vị “Cha già” này, hứ, con gái đúng không? Sớm muộn gì cũng đè được ngươi ra cho mà xem!
“Lãnh chúa Cát Sâm bên phía bắc vừa truyền đến tin tức, có vẻ như có chủng tộc không rõ nào đó xâm nhập vào lãnh địa của chúng ta, yêu cầu tiếp tế chi viện.” Thân Vương Huyết tộc tuấn mỹ dịu dàng thuận tay đem một chồng tư liệu ở bên cạnh đưa cho cô:
“Vốn dĩ ta nên đích thân đi xem tình huống cụ thể, nhưng bởi vì dạo gần đây chức năng cơ thể thoái hóa, lười chạy ra ngoài một chuyến, vậy nên giao cho cô đó.”
Thu Ti Dục: “...” Tên này không bỏ được cái trò cười ám ảnh “Tuổi già” này đúng không?
Chức năng cơ thể thoái hóa cái khỉ gì! Lười đi ra ngoài mới là lý do thật sự phải không!
Nữ lãnh chúa yên lặng thở dài trong lòng, sao trước kia không phát hiện Thân Vương đại nhân lại thiếu nghiêm túc như này chứ? Quả nhiên là do ít tiếp xúc sao?
Cơ mà…
“Vậy nên, Ti Dục sẽ không khiến ta thất vọng có đúng không?”
Thu Ti Dục nhanh chóng lấy lại tinh thần, dưới đôi mắt đỏ máu dịu dàng chứa đầy sự tín nhiệm của hắn, lập tức vỗ ngực thề son thề sắt bảo đảm:
“Tất nhiên là không rồi, ngài hãy cứ an tâm giao cho tôi đi!”
Cơ mà, nếu đã giao nhiệm vụ này cho mình mà không phải lãnh chúa khác, nhất định là do tin tưởng mình có đúng không?
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Thu Ti Dục vì kích động mà đỏ lên.
…
Vậy nên ngày hôm sau, Thu Ti Dục nhanh chóng xuất phát.
Lăng Mộ Ngôn ngay lập tức yên tâm thoải mái mà tiếp tục ở trong lâu đài cổ nằm dài hưởng thụ, hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi đẩy nhiệm vụ lẽ ra mình phải làm sang cho người khác. Mà quản gia cùng Huyết tộc trong lâu đài cổ cũng đã quen dần với thời gian làm việc và nghỉ ngơi hiện tại của Thân Vương đại nhân, không còn cảm thấy việc vào ban ngày bắt gặp Thân Vương đại nhân là chuyện kinh thiên động địa đến mức nào nữa.
Thành viên Huyết tộc cũng không giống như miêu tả trong truyền thuyết là không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, cũng không có cái gọi là “Bị ánh mắt trời chiếu vào người thì sẽ hóa thành tro”, chỉ đơn giản là bọn họ không thích ánh mặt trời mà thôi, vậy nên những người hoạt động vào buổi đêm về cơ bản sẽ nhiều hơn ban ngày một chút.
Tuy nhiên cũng có nhiều Huyết tộc thường xuyên ra ngoài đi săn vào ban ngày—ví dụ như Thu Ti Dục, cô rất thích ra ngoài vào ban ngày.
Ở cốt truyện, chính là khi Thu Ti Dục đi săn vào ban ngày, gặp được Thợ săn Huyết tộc Bùi Trạm Quân.
Chỉ có Thân vương huyết tộc Lăng Mộ Ngôn, vẫn duy trì thói quen thời xưa cũ, luôn luôn thích ngày ngủ đêm bay, hơn nữa còn cực kỳ trạch, vậy nên những Huyết tộc khác về cơ bản sẽ không nhìn thấy Thân Vương đại nhân vào ban ngày. Cũng bởi vậy, khi Lăng Mộ Ngôn đột nhiên thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mới khiến toàn bộ Huyết tộc lo lắng sốt ruột tới hỏi thăm như vậy.