Khi cô tỉnh dạy cũng là hôm sau, nhưng tên tiêu nhị nhiều chuyện đến hỏi han về người hôm qua bế cô quay về tửu lâu, Cổ Nguyên Thanh chỉ nói bóng gió cho qua chuyện rồi sắp xếp rời khỏi tửu lâu.
Có vẻ như sau khi hấp thu dị hỏa đó sức mạnh của cô tăng lên không ít, nơi tiếp theo mà cô muốn đến chính là đến sa mạc, là nơi sà nhân tộc đang ở nơi đó có một ngọt dị hỏa, trước khi cô bị hồn tộc bắt đi đã đến đây nên có thể cảm nhận được dị hỏa là rất bình thường.
Trên đường đến đó của cô rất thuận lợi không có vật cản nào nên việc đến đó chỉ tầm mấy canh giờ bay qua đến càng gần sa mạc cô nghe thấy có tiếng đánh nhau, cô bay đến gần đó núp vào quan sát cục diện, một hắc y nhân cùng với...Tiêu Viêm đang đánh nhau.
Không ngờ lần gặp tiếp theo của cô và Tiêu Viêm chính là ở sa mạc này, không cần đoán Cổ Nguyên Thanh cũng biết Tiêu Viêm đến đây là vì dị hỏa, cô luôn biết gần khi ở Ma Thú Sơn Mạch không chỉ có Vân Vận, Cô và Tiêu Viêm mà con một linh hồn đi theo.
Đánh một hồi thì có vẻ mặt của hắc y trở nên ngạc nhiên hạ kiếm để thiếu niên kia rời đi, Cổ Nguyên Thanh lặng lẽ bay đi, đi đến nố cắt dấu dị hỏa, đến đó cô thấy một nử tử bóng lưng tinh xảo khiến cô nhớ mãi không quên đang chuẩn bị thấp thu dị hỏa.
Đột nhiên có một bóng đen từ sau lưng nữ tử cướp mất dị hỏa, Mỹ Đỗ Toa cũng theo đó mà hóa thành một con mãng xà nói đúng hơn là Thất Thải Thôn Thiên Mãng, thấy Tiêu Viêm muốn đυ.ng vào Thất Thải Thôn Thiên Mãng, cô liền bay xuống.
Thấy có người đột nhiên bay xuống Tiêu Viêm liền cảnh giác nhìn rõ đó là cô liền dừng lại: "Là cô sao, chúng ta lại gặp nhau rồi có duyên thật đó" Cổ Nguyên Thanh không để ý quỳ một gối ,đưa bàn tay mình ra trước mặt Thất Thải Thôn Thiên Mãng, Khi nãy thấy Tiêu Viêm còn né tránh nhưng khi cô đưa tay ra nó liền vồ tới tay cô nằm im.
"Ừm tôi cũng chỉ mới tới đây" Cô vừa vuốt ve Thất Thải Thôn Thiên Mãng vừa nhìn Tiêu Viêm cười nghỉ: "Haizz dị hỏa bị cướp mất thì kệ đi nàng ấy an toàn chính là điều quan trọng nhất".
Thấy lần này lại gặp cô Tiêu Viêm liền nắm bắt cơ hội nói: "Lần này cô liền đi với tôi đi, sức mạnh tôi rất tốt nha" Cổ Nguyên Thanh nheo mắt nhìn Tiêu Viêm hỏi: "Ngươi đi đâu" Một câu ngắn ngủn thấy cô hỏi Tiêu Viêm bày tỏ ra vẻ ngẫm nghĩ nhưng thật chất là đang hỏi sư phụ của mình.
"Ta dự định đến gia mã đế quốc một chuyến" Đúng thật là Tiêu Viêm đi cùng đường với cô, Cổ Nguyên Thanh liền gật đầu đồng ý, Thấy cô đồng ý Tiêu Viêm mừng như điên, chưa mừng được bao lâu bên ngoài truyền ra tiếng va chạm dữ dội, Cổ Nguyên Thanh và Tiêu Viêm liếc nhìn nhau cùng dang đôi cánh bay ra ngoài.
Bay ra ngoài cả hai không tham chiến mà rời đi xà nhân tộc hơn người, nên cô biết rất khó có thể đánh đơn, mặc dù còn có Tiêu Viêm nhưng cô không biết lối chiến đấu của cậu ta như thế nào kết hợp sợ là sẽ dễ dàng bị phá vỡ.
Chưa bay được bao xa có một bóng đen lao đến trước mặt cả hai ồ nhầm rồi không phải một bóng mà là hai bóng đen một nam, một nữ người đàn ông bước lên hòa nhã nói: "Không biết hai vị có thể trao lại dị hỏa cho hay không nó rất quan trọng".
Hắn nói một câu khiến cho Cổ Nguyên Thanh cảm thấy thật nực cười, cười như không cười nói: "Chúng tôi đến trước là của chúng tôi không có nhường, nếu thế giới này nhường nhịn nhau chắc họ điều bằng nhau cả rồi". Thấy cô không chịu hợp tác hắn không nói một hai lời liền động thủ nhưng Tiêu Viêm lại là người nghênh chiến.
Vân Vận cũng lao lên đánh, Cổ Nguyên Thanh không muốn làm Vâm Vận bị thương nên chỉ ôm chặt nàng giữ nàng lại để cho Tiêu Viêm đánh với Cổ Hà, thấy mình bị cô ôm Vân Vận dãy dựa liên tục nhưng điều là vô lực chống đối hai người bên kia đang chiến đấu cũng ngơ ngác, Cổ Hà tức đến đỏ mặt, Tiêu Viêm thì nhân cơ hội Cổ Hà phân tâm mà đánh tới, thấy Tiêu Viêm đã thắng cô liền thả Vân Vận ra cùng Tiêu Viêm bay đi.
Được thả ra nhưng Vân Vận vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh cho đến khi Cổ Hà đi tới Vân Vận mới lấy lại tinh thần bay đi, nhưng lại không dễ dàng gì bay được một nữa đương liền bị xà nhân tộc chặn lại, Vân Vận ra lệnh cho người đem Cổ Hà quay về mình ở lại đối phó và cầm chân bọn họ lại.
Khi họ rời đi thì Vân Vận cũng lao vào đánh, nhưng làm sao một người có thể đánh lại hết, bây giờ nhìn cô cũng không muốn nhìn mặc hắc bào vào bảo Tiêu Viêm ra ngoài trước đợi mình, rồi bay đến chỗ Vân Vận, ngàn cân treo sợi tóc cô đã xuất hiện kịp thời ngăn lại công kích đến chỗ Vân Vận, vì không muốn đánh bị thương người của Mỹ Đỗ Toa nên cô đã làm mọi cách để họ tự rời đi.
Bây giờ mặt trời cũng bắt đầu lặng Cổ Nguyên Thanh đứng trước mặt Vân Vận y phục không gió mà bay, bóng dáng ấy khiến cho Vân Vận cảm thấy rất quen, cô không quay mặt lại nói: "Ngươi đang đợi người đó sao?" Câu hỏi đột ngột của cô khiến Vân Vận ngạc nhiên tay run lên.
Không đợi Vân Vận trả lời Cổ Nguyên Thanh liền nói tiếp: "Người đó còn sống liền sắp quay về hãy chờ đợi" Nói xong cô đưa cho Vân Vận đan dược trị thương rồi bay đi, nhờ câu nói này của cô mà Vân Vận lại nhắc lên thêm một tia hy vọng, nhất định Vân Vận sẽ chờ được người đó.