Phiêu Lưu Ở Thế Hệ Mới

Chương 2

"Thì ra là vậy làm tại hạ cứ tưởng... "Cổ Nguyên Thanh gãi cổ ngại ngùng nói, chắc cô già quá rồi đến truyện này cũng có thể nhằm lẫn thấy thế nam tử đáp: " À không sao ta cũng là mới gặp cô gái này".

Cô bây giờ mới chú ý chiếc nhẫn mà nam tử kia đeo rất quen thuộc, cô cảm nhận được một khí tức bí ẩn đang ở trong chiếc nhẫn ấy cô liền hỏi: " đây là.." Cổ Nguyên Thanh chỉ vào chiếc nhẫn của nam tử kia hỏi.

"Không gì đây là chiếc nhẫn mà cha ta đã tặng mà thôi" Nhận được câu trả lời cô có chút hụt hẫng: {cái này nó giống như là chiếc nhẫn của một trong bằng hữu của mình Dược Trần}.

Cổ Nguyên Thanh chỉ ra ngoài: " chúng ta đi bắt cá một chút khi cô nương này tỉnh lại cho cô ấy ăn" Tiêu Viêm nói : "ân" Đang đi đột nhiên cô đứng lại đột ngột hỏi : "đúng rồi hảo bằng hữu ngươi tên gì".

"Tại hạ họ Tiêu tên Viêm" Tiêu Viêm nhìn Cổ Nguyên Thanh rồi nói, họ của Tiêu Viêm khiến cô đứng hình vì cái họ đó làm cô nhớ đến một bằng hữu nữa.

"Đúng rồi ngài cứ để ta đi ra ngoài bắt cá nấu ngài ở đây đi" Tiêu Viêm nói với cô không để cô trả lời liền lập tức chạy ra bên ngoài.

Cô thấy Tiêu Viêm thế chỉ đành nhúng vai bỏ vào bên trong hang động, khi cô bước vào trong đã thấy nữ tử kia đã tỉnh nhan sắc ấy không lẫn vào đâu được và cô cảm thấy người này rất đẹp và có phần quen thuộc nhưng lại không biết đã gặp ở đâu.

"Cô nương cô tỉnh rồi sao, đúng rồi có người đã đi bắt cá một xíu chúng ta cùng nướng ăn" Nữ tử kia nghe thấy liền quay đầu lại nhìn cô chằm chằm khiến cô ngại, nhìn một hồi thì nữ tử kia mới dời mắt đi.

"Cô nương có chuyện gì hả" Nử tử kia im lặng một chút liền trả lời: " Không sao chỉ là ta muốn đa tạ vì ngươi đã cứu ta vào đây" Cô không hiểu tại sao cô lại thấy nàng hình như không mấy phản ứng gây gắt khi ở cùng một nam nhân.

Cô cũng không hiểu nàng vì cô là lần đầu gặp nàng

nên cũng không biết nàng thế nào nhưng nhìn sơ qua thì thấy tính cách của nàng Tính tình lạnh nhạt, rất ít ai hiểu được nàng. Có thể làm cho nàng biểu hiện ra kinh hoảng thất thố, người như vậy, giống như mây trắng trên bầu trời vậy.

{Cái vẻ lạnh lùng này chắc là trời sinh đi, mình chưa từng thấy ai lạnh lùng như thế cả} Cổ Nguyên Thanh thở dài với cô nương lạnh lùng này cô đi tìm một góc ngồi xuống đối diện với nàng, nàng thì như của nhìn từng hành động của cô.

"À đúng rồi cô nương cô tên là gì" Cổ Nguyên Thanh khi đặt mông xuống liền ngước mặt lên hỏi nàng: "Ta tên là Vân Chi" Nàng lạnh lùng nói ta tên mình,: {Vân Chi, họ Vân, Vân Vận, haha hay cho một Vân Vận đến ta cũng muốn nói dối hèn chi khi nãy tháy người này quen quen!}.

Đột nhiên không gian trở nên u ám hơn bình thường một tiếng động từ ngoài hang động, đó là tiếng bước chân của ai đó, Cổ Nguyên Thanh nhanh chóng quay đứng lên thủ thế phòng cho không cho kẻ nào đánh lén.

Bóng dáng vừa bước vô là một nam tử, nam tử này không ai khác là Tiêu Viêm, Tiêu Viêm tướng mạo thanh tú, trên mặt mang theo nụ cười lười nhác, trong đôi mắt màu đen có sáng bóng rực rỡ bắt đầu khởi động, nhìn qua có vẻ dị thường ôn hòa cùng thâm thúy. Ở trên trán của hắn, có một đạo hỏa diễm ấn ký, hiện ra rất nhiều vẻ rực rỡ.

Thân mặc hắc y, thân hình thon dài, khí chất tiêu sái, lưng nghiêng đeo một cây thước lớn màu đen. Ở bên ngoài thân thể, thiêu đốt hỏa diễm rực rỡ, từ xa nhìn lại, giống như là một pho tượng Viêm Thần khống chế hỏa diễm, tràn ngập uy áp khó hiểu.

{Người này thật có khí chất, cậu ta sẽ là người có thể đánh bại Hồn Thiên Đế khi hắn ta có thể cứu sống nếu muốn tạo thế lực có cậu ta cũng coi như là phước haha}.

Tiêu Viêm vừa chạy vào vừa đưa những con cá mà mình đã bắt được lên cao: " mọi người ta về rồi chúng ta cùng nhau ăn cá đi"!

•••••

"Đa tạ hai vị đã cứu ta lần này Vân Chi ta không biết lấy gì báo đáp đây" Vân Vận khi ăn xong nhìn Cổ Nguyên Thanh và Tiêu Viêm thành thật nói, Cổ Nguyên Thanh thấy thế máu trêu chọc nổi lên: " lấy thân báo đáp là được rồi không cần trả gì"!

"Ngài nói đùa rồi ta còn muốn giữ thân trong sạch này để đợi người mà ta yêu" Vân Vận nắm chặt hai tay của mình biết mình trêu lố Cổ Nguyên Thanh liền luống cuống mà không biết làm gì, mà cái người mà Vân Vận nói bắt đầu từ chữ Cổ.

{Làm sao đâu đo giờ mình đã từng dỗ dành ai đâu, mà mình trêu thì đâu có ai sắp khóc như này đâu hỏng rồi} Cổ Nguyên Thanh bây giờ chỉ biết ôm đầu của mình mà suy nghĩ cách.

"À đúng rồi cô cần Tử Tinh Linh tôi liền đi lấy cho cô, đó coi như là quà tạ lỗi. " Cổ Nguyên Thanh nói thế ,nhưng Vân Vận đã từ chối: "làm phiền rồi không cần đâu" Vốn dĩ là Vân Vận không có khóc chỉ là hơi thất thần cô liền phát hoảng, : "không phiền".

END.