Sau Trọng Sinh Ta Rời Bỏ Nam Chủ Trúc Mã

Chương 16

Ở kiếp trước, cô đã từng thích Đoạn Dịch Thừa đến mức nào? Đến mức luôn dõi theo từng bước chân của anh, mong muốn bản thân trở nên xuất sắc hơn để có thể sánh vai cùng anh. Thậm chí, cô còn âm thầm so kè với anh, lúc nào cũng muốn vượt qua anh ở một phương diện nào đó.

Nhưng từ khi Nguyễn Miên chuyển đến, mọi chuyện bắt đầu trở nên lộn xộn.

Những ganh đua vô nghĩa, những tin đồn thất thiệt không biết từ đâu xuất hiện, những bài cá cược trên diễn đàn, thậm chí không chỉ trong lớp mà toàn bộ trường học cũng chia thành hai phe.

Một phe ủng hộ cô và Đoạn Dịch Thừa.

Một phe ủng hộ Nguyễn Miên và Đoạn Dịch Thừa.

Thật nực cười đến mức không thể không bật cười.

Đây là một trường trung học hàng đầu cả nước, nơi có tỷ lệ đỗ đại học gần 99%. Vậy mà mối quan tâm lớn nhất của học sinh không còn là chuyện học hành hay kỳ thi, mà lại trở thành vấn đề ai với ai mới là một cặp xứng đôi hơn.

Họ dường như quên mất bản thân là học sinh, quên mất ước mơ và những mục tiêu mà mình đã đặt ra. Cả lớp giống như những nhân vật phụ, tất cả chỉ để phục vụ cho vai chính tỏa sáng trên sân khấu.

Nguyễn Miên đã biến cả ngôi trường này thành sân khấu của riêng mình.

Thời Kiến Lộc cần làm chính là đập nát cái sân khấu đó, đưa trường học trở về đúng bản chất của nó.

"Cậu thích Đoạn Dịch Thừa là chuyện của cậu, tôi không có ý kiến. Nhưng nếu chuyện đó ảnh hưởng đến việc học của tôi và làm gián đoạn việc học của người khác, thì tôi khuyên cậu nên nhìn lại vị trí của mình."

Lời của Thời Kiến Lộc có phần khó nghe, nhưng khi suy ngẫm kỹ, các bạn trong lớp lại cảm thấy cô nói rất đúng.

Từ khi Nguyễn Miên chuyển đến và được xếp vào lớp chọn, bầu không khí học tập trong lớp không còn như trước nữa.

Mọi người không còn bàn luận về bài nào khó, bài nào dễ, không ai quan tâm đến điểm số hay kỳ thi sắp tới. Thay vào đó, họ bắt đầu chú ý đến chuyện giữa Thời Kiến Lộc và Nguyễn Miên, ai giỏi hơn ai, rồi rốt cuộc Đoạn Dịch Thừa thích ai.

Giờ tan học, những cuộc thảo luận về bài vở cũng giảm đi, thay vào đó là những cuộc tranh luận xoay quanh Nguyễn Miên.

Thịnh Thanh ngẫm nghĩ lại mới nhận ra, hầu như lần nào có chuyện xảy ra cũng đều liên quan đến Nguyễn Miên.

Cô ta rất giỏi đóng vai kẻ yếu để thu hút sự đồng cảm, sau đó lại mua chút đồ ăn vặt hoặc làm vài món điểm tâm để cảm ơn, nhờ đó mà dần dần thu phục lòng người.

Nghĩ đến đây, một người vốn chỉ biết đến sách vở như Thịnh Thanh cũng không thể ngồi yên nữa.

"Tôi đồng ý với Thời Kiến Lộc. Theo đuổi một người không có gì đáng xấu hổ, nhưng đây là trường học. Cậu đã ảnh hưởng đến việc học của tôi."

La Toa khó chịu nói: "Ảnh hưởng cậu? Cậu bị giật mất bài kiểm tra hay ai che mắt cậu à? Tôi thấy cậu chỉ đang muốn nịnh bợ Thời Kiến Lộc thôi. Nhà cô ấy có tiền, tốt nghiệp xong cậu định xin vào công ty nhà cô ấy làm chứ gì? Không thì tự nhiên đi ghi chép giúp cô ấy làm gì?"

Sắc mặt Thịnh Thanh nghiêm lại, chưa kịp lên tiếng thì Thời Kiến Lộc đã lạnh nhạt đáp:

"Giữa bạn học giúp đỡ lẫn nhau, trong mắt cậu lại thành nịnh bợ, xu nịnh? Vậy bình thường chúng ta trao đổi bài vở, trong mắt cậu chẳng khác nào đang tranh thủ quan hệ, tích lũy nhân mạch đúng không?"

La Toa nghẹn lời: "Cậu đang cố tình đánh tráo khái niệm!"

"Cậu nghĩ thế nào thì tự cậu biết rõ." Thời Kiến Lộc thản nhiên nói tiếp: "Còn nữa, mục tiêu của Thịnh Thanh là ngành Lịch sử của Thanh Đại. Cậu đừng suy bụng ta ra bụng người."

La Toa tức tối: "Tôi suy bụng ta ra bụng người hồi nào, tôi..."

"Được rồi, Toa Toa." Nguyễn Miên lắc đầu, giọng điệu đầy bất lực: "Thời Kiến Lộc, tôi biết cậu không thích tôi, nhưng cậu không cần đổ cho tôi cái tội lớn như vậy. Trường học là nơi để học, đúng, nhưng cậu cứ nói tôi làm phiền mọi người học tập, vậy bây giờ cậu nói mấy lời này chẳng phải cũng đang làm gián đoạn sao?"

Nguyễn Miên không ngờ, người trước giờ luôn tỏ vẻ không thèm chấp như Thời Kiến Lộc, hôm nay lại sẵn sàng tranh luận với cô ta.

Quan trọng hơn, cô ấy không hề nói lời cay độc, nhưng từng câu từng chữ lại như đang cứa vào lòng người.

Đáng sợ nhất là một số bạn học sau khi nghe Thời Kiến Lộc nói, lại có vẻ đang suy ngẫm, thậm chí gật gù đồng tình.

Những người vốn đứng về phía Nguyễn Miên, dường như đang dần nghiêng về phía Thời Kiến Lộc.

[Đây chính là khí vận chi nữ, chỉ cần ngươi không đẩy cô ta xuống tận cùng, thì cô ta vẫn có thể dễ dàng xoay chuyển tình thế.]

Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu, khiến lòng Nguyễn Miên trào dâng cảm giác cay đắng.

[Kia ta liền nghiền nát nàng kiêu ngạo, đánh gãy nàng xương cốt, làm nàng vĩnh viễn không thể xoay người.]

Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thời Kiến Lộc, lần đầu tiên không còn vẻ yếu đuối thường thấy.

"Nếu cậu cho rằng nhiệm vụ quan trọng nhất của học sinh là học tập, vậy thì chúng ta hãy cùng nhau chứng minh điều đó. Nếu cậu thua, tôi hy vọng cậu có thể đứng trước cả lớp mà xin lỗi tôi."

Không thể phủ nhận, giây phút này, dáng vẻ quật cường không chịu thua của Nguyễn Miên rất dễ khiến người khác mềm lòng.

Một người khẽ giọng thì thầm:

“Thời Kiến Lộc lúc nào cũng đứng thứ hai toàn khối, còn Nguyễn Miên thì hình như đứng hạng mười ba vào cuối kỳ học kỳ một. Vậy chẳng phải là bắt nạt người khác sao?”

Cũng có người lại cảm thấy thú vị:

“Không phải chính Nguyễn Miên đề nghị thi thành tích sao? Cũng đâu phải Thời Kiến Lộc ép buộc. Hơn nữa, chẳng phải cô ấy còn nói có Đoạn thần dạy kèm à? Biết đâu lại thực sự khiến người khác bất ngờ?”

“Kể cả như vậy thì có gì đáng nói? Tôi nhớ rất rõ, gia sư của Thời Kiến Lộc đều là những giáo viên giỏi hàng đầu. Nguyễn Miên không có điều kiện đó mà vẫn có thể đứng thứ mười ba toàn khối, đã là rất xuất sắc rồi. Chẳng lẽ Thời Kiến Lộc không phải đang dùng tài nguyên của mình để đè bẹp người khác sao?”

“Chậc chậc, đúng kiểu trên mạng hay nói ‘Người ta chăm chỉ học hành thì không bằng ba đời nỗ lực của tôi’ đúng không?”

Chỉ trong chốc lát, dư luận trong lớp bắt đầu nghiêng về một phía. Có thể thấy, Nguyễn Miên không phải người đơn giản.

Cô ta cố tình biến cuộc thi này thành một sự kiện mà bất kể ai thắng ai thua, cô ta đều có lợi.

Kiếp trước, khi có tin đồn trên mạng rằng Thời Kiến Lộc là kẻ chuyên bắt nạt bạn học, dù đã có rất nhiều bằng chứng phản bác, cư dân mạng vẫn một mực không tin.

Họ chỉ nắm chặt một điểm không buông:

“Nhà họ Thời quyền thế như vậy, bạn học của cô ta đâu có ngốc, sao có thể bị bắt nạt?”

Nguyễn Miên chính là lợi dụng tâm lý đó. Cô ta khoác lên mình vỏ bọc của một kẻ yếu thế, khiến mọi người mặc định tin vào hình ảnh mà cô ta dựng lên.

Trong trường, ai bênh vực Thời Kiến Lộc thì bị coi là nịnh bợ, còn ai dìm cô ấy xuống mới được xem là dám chống lại cường quyền.

— Ngay cả đại tiểu thư của Hòa Viễn tôi còn có thể cô lập, vậy chẳng phải chứng minh tôi thanh cao, chính trực, không khuất phục trước quyền lực và tiền bạc sao?

Mười mấy tuổi đầu, lứa tuổi mà thế giới quan còn chưa hoàn chỉnh, lòng tự trọng cao nhưng lại dễ bị thao túng nhất.

Nguyễn Miên biết cách kiểm soát dư luận cả trong lẫn ngoài trường.

Bất kể Thời Kiến Lộc xuất hiện ở đâu, cô ấy cũng đều bị nghi ngờ, bị ghen ghét, bị biến thành công cụ để người khác lợi dụng trong cuộc chiến giai cấp.

Khoảng thời gian đó, dường như trên mạng mắng Thời Kiến Lộc càng nhiều, người ta càng cảm thấy mình có đạo đức hơn. Cả đám người thi nhau chà đạp cô ấy, lấy việc chống lại đại tiểu thư nhà họ Hòa Viễn làm niềm tự hào.

Dù chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến tập đoàn, nhưng lại trực tiếp cắt đứt tương lai và ước mơ của cô ấy.

Bây giờ cũng là cách làm đó, chỉ đổi phương thức khác mà thôi. Nhưng Thời Kiến Lộc đâu dễ để bị sập bẫy lần nữa.

Cô không biết Nguyễn Miên lấy tự tin ở đâu ra mà dám thi thành tích với mình, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để đối phương lợi dụng để chiếm lấy ưu thế đạo đức một lần nào nữa.

“Đúng như một số bạn nói, thi toàn bộ các môn với cậu thì có hơi bất công thật. Vậy thì chỉ thi một môn thôi, cậu chọn đi.”

La Toa lập tức hừ lạnh:

“Nói nghe có vẻ rộng lượng đấy, ai mà chẳng biết nhà cậu có gia sư riêng cho từng môn. Dù thi môn nào thì Miên Miên nhà chúng tôi cũng chịu thiệt thôi!”

Thời Kiến Lộc nhìn cô ta:

“Nếu cậu đã biết như vậy, vậy nói thử xem, gia sư của tôi là những ai?”

La Toa lập tức nghẹn lời, khuôn mặt đỏ bừng vì tức:

“Sao tôi biết được? Nhà cậu giàu như thế, chắc chắn toàn là giáo viên giỏi hàng đầu! Rõ ràng là không công bằng!”

“Nhưng người đề nghị thi thành tích là Nguyễn Miên.” Thịnh Thanh lạnh lùng nói. “Nếu đã thấy không công bằng thì đừng đưa ra lời thách đấu ngay từ đầu. Đã nhắc đến chuyện thi cử, thì đừng quay sang đổ lỗi cho việc người khác có gia sư. Ở trường chúng ta có bao nhiêu học sinh chưa từng đi học thêm hoặc có gia sư riêng chứ? Tôi nhớ không nhầm thì Nguyễn Miên cũng đăng ký khóa học ở một trung tâm khá nổi tiếng mà?”

La Toa phản bác: “Nhưng trung tâm đó sao bằng được gia sư riêng của Thời Kiến Lộc chứ?”

“Nếu vậy thì sao không thi với tôi?” Một nam sinh cười lạnh, “Tôi chưa từng có gia sư, nhưng ba mẹ tôi là giảng viên đại học chuyên ngành lịch sử. Có công bằng không?”

Một người khác hứng thú nói: “Hay là thi với tôi đi? Nhà tôi không mời gia sư đâu, chỉ là mẹ tôi làm biên tập viên của tạp chí Địa lý Quốc gia thôi.”

Cố Tịch cũng cười: “Thế thì so lập trình với tôi nhé? Tôi cũng chưa từng học thêm, chỉ là ba mẹ tôi đều làm kỹ sư phần mềm trong một công ty công nghệ lớn thôi.”

La Toa á khẩu. Những học sinh khác cũng dần nhận ra vấn đề.

Đúng vậy, nếu thật sự muốn so sánh từng chút tài nguyên và hoàn cảnh phía sau mỗi người, thì còn ai có thể gọi là công bằng đây?

Thời Kiến Lộc quả thực có gia sư riêng, nhưng theo những gì họ biết, hầu hết đều là giáo viên dạy thương mại và ngoại ngữ.

Nếu còn học thêm toàn bộ các môn trên trường, vậy cô ấy còn thời gian để ngủ không?

Huống hồ, học sinh trường này có ai mà không từng hưởng lợi từ những tài nguyên ưu đãi của xã hội?

Sống ở thủ đô có phải lợi thế so với các thành phố khác không?

Từ nhỏ đã được tiếp xúc với những nền giáo dục tiên tiến có phải lợi thế không?

Được đi du lịch vòng quanh thế giới, vào bảo tàng, thiên văn viện có phải lợi thế không?

Nếu muốn một cuộc thi hoàn toàn công bằng, vậy chỉ có thể nói… trên đời này, không có cái gọi là công bằng tuyệt đối.

Nguyễn Miên thấy thế trận bị đảo ngược chỉ trong một câu nói của Thời Kiến Lộc, lại thêm sự ngu ngốc của La Toa khiến dư luận sụp đổ, tức đến mức muốn nôn ra máu.

“Tớ không có ý đó.” Nguyễn Miên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng sắc mặt không còn bình tĩnh như trước. “Nếu chỉ thi một môn, vậy thi Toán nhé, được không?”

Cả lớp lập tức im phăng phắc.

Ai mà không biết Đoạn Dịch Thừa là quán quân IMO chứ? Nguyễn Miên từng nói có anh ta dạy kèm, 80% là học Toán. Bây giờ lại chọn Toán để thi với Thời Kiến Lộc, chẳng phải là muốn chơi sát ván sao?

Hơn nữa, Thời Kiến Lộc rất ít khi đạt trên 145 điểm môn Toán. Ở ngôi trường toàn thiên tài này, đó chính là môn yếu nhất của cô.

Nhưng Thời Kiến Lộc không chút do dự:

“Được.”

Kiếp trước, Toán đúng là môn yếu nhất của cô. Không phải vì không học được, mà vì cô có quá nhiều thứ cần học.

Nhưng cô học thương mại, mà môn Toán cao cấp là bắt buộc. Thêm vào đó, để che giấu thông tin trong nước, cô đã dồn toàn bộ thời gian vào việc học, lấy bằng kép về Thương mại và Vật lý.

Mà ai cũng biết, học Vật lý thì không thể rời xa Toán học.

Không dám nói mình giỏi nhất, nhưng trong ngôi trường này, ngoại trừ Đoạn Dịch Thừa, cô chính là người duy nhất đủ sức đè bẹp đối phương.

Thời Kiến Lộc nhìn thẳng vào Nguyễn Miên, ánh mắt sắc bén như thể muốn nhìn thấu tất cả bí mật của cô:

“Nếu tôi thua, tôi sẽ đứng trước mặt cả lớp và xin lỗi cậu. Còn nếu cậu thua, làm ơn từ nay về sau tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt. Bao gồm cả đám người theo đuổi cậu nữa, đừng có làm quá.”

Dù là kiếp này hay kiếp trước, Nguyễn Miên lúc nào cũng cố chấp xuất hiện trước mặt cô, hết lần này đến lần khác gây chuyện. Cứ như thể chỉ cần nhìn thấy cô thất bại thì Nguyễn Miên mới cảm thấy mình chiến thắng.

Thời Kiến Lộc không hiểu nổi rốt cuộc cô ta có suy nghĩ gì hay còn có ẩn tình nào khác.

Dù sao thì với tính cách của Nguyễn Miên, chuyện rời xa cô là không thể nào. Hiện tại cô ta không thể từ chối, nhưng sau này kiểu gì cũng sẽ tìm cách lật lọng.

Nếu đã vậy, cứ để cô ta tự đưa mình vào thế yếu trước đã.

[Không được đồng ý!]

Giọng hệ thống vang lên trong đầu Nguyễn Miên như một lời cảnh báo.

Tất nhiên cô ta hiểu rất rõ—chỉ cần gật đầu chấp nhận, bao nhiêu công sức xây dựng hình tượng thân thiện ở trường sẽ sụp đổ trong nháy mắt, những người ủng hộ cô ta cũng sẽ lung lay. Một bước sai, mọi thứ có thể tan thành mây khói.

Nhưng cô có thể từ chối sao?

[Trước kỳ thi, tôi chắc chắn sẽ tích đủ giá trị khí vận.]

Ánh mắt Nguyễn Miên ánh lên sự liều lĩnh của một kẻ đánh cược, sẵn sàng được ăn cả ngã về không:

[Kỳ thi lần này, tôi không chỉ thắng, mà còn phải thắng thật đẹp. Đứng thứ hai toàn khối thì sao chứ? Tôi sẽ đè bẹp cô ta dưới chân mình mãi mãi!]