Tôi Có Một Tòa Nhà Ma

Chương 67: Ông có thể nhìn thấy cô ấy?

Trần Ca nhận lấy văn kiện, hàng đầu tiên có viết: hợp đồng sử dụng bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khu vui chơi Thế Kỷ Mới.

Trần Ca lật xem vài tờ cũng không tìm được nội dung liên quan đến tiền thuê: “Giám đốc La, phần văn kiện này sót cái gì phải không?”

“Cậu chưa thấy hợp đồng cho thuê miễn phí bao giờ à? Tôi đã soạn hết các điều khoản rồi, cậu chỉ cần ký tên là có hiệu lực thôi. Hợp đồng sẽ hết hạn sau khi khu vui chơi đóng cửa, hãy quý trọng lấy cơ hội này, đừng làm cho tôi thất vọng.” Tâm trạng của giám đốc La có vẻ tốt hơn nhiều, lại tự pha một ấm trà: “Cậu cũng rất bận, tôi sẽ không giữ cậu nữa.”

Khi Trần Ca cầm hợp đồng từ trong phòng làm việc ra vẫn còn không thể tin được, anh không chỉ lấy được quyền sử dụng bãi đỗ xe ở tầng hầm mà còn không cần tiêu một xu nào!

Dựa theo nội dung trong hợp đồng, chỉ cần khu vui chơi Thế Kỷ Mới không phá sản, anh vẫn được thuê miễn phí. Có lẽ giám đốc La cũng chẳng coi trọng anh, ông cảm thấy hai ba tháng sau, khu vui chơi Tương Lai Ảo ở ngoại ô phía đông thành phố Cửu Giang xây xong, khu vui chơi Thế Kỷ Mới sẽ đóng cửa, cho nên mới rộng lượng như vậy.

“Diện tích hầm để xe lớn bằng một phần ba khu vui chơi, tuy rằng lúc trước không hề dùng đến, nhưng có thể thuê miễn phí thì vẫn được lợi rất nhiều.”

Trần Ca cảm thấy từ sau khi diệt quái vật trong gương xong, vận khí của anh đột nhiên tốt hẳn, nhận được huy chương danh dự, tiền thưởng của vụ án thảm sát lúc nào đi lĩnh cũng được. Bây giờ lại giải quyết được vấn đề sân bãi nữa, tất cả mọi chuyện đều đang từ từ đi theo quỹ đạo.

“Chẳng lẽ xử lý được thứ không sạch sẽ có thể tăng vận may của bản thân sao?” Trần Ca chỉ tùy tiện tưởng tượng vậy thôi, cũng chẳng để trong lòng.

Cầm hợp đồng trở lại ngôi nhà ma, Trần Ca bắt đầu một ngày kinh doanh, anh bảo Tiểu Uyển mặc đồng phục của khu vui chơi ra ngoài mua vé, bản thân mình thì mặc áo khoác của bác sĩ nát sọ, cầm búa sắt đuổi theo khách tham quan trong cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm.

5 giờ chiều, Trần Ca đi ra khỏi ngôi nhà ma, sau khi bảo Tiểu Uyển tan ca, anh mang đầy đủ giấy tờ chứng nhận, chuẩn bị đi lĩnh tiền thưởng.

“Lần đầu tiên con số trên thẻ ngân hàng đột phá bốn chữ số. Tối nay phải mở tiệc tự khao bản thân mình mới được.” Trần Ca thay quần áo sạch trong phòng nghỉ của nhân viên. Lúc đi tới cửa, anh quay đầu thấy bên giường có một con búp bê vải nằm sấp, nửa người của nhóc con kia núp dưới giường, không biết một mình chơi cái gì.

“Trời còn chưa tối đâu, mày đã chạy tới đây rồi.” Trần Ca nhấc Tiểu Tiểu lên, chợt nhớ tới ban ngày Đội trưởng Nhan từng nói: “Tình huống của ông cụ không quá khả quan, bây giờ bên người ông ấy cũng không có người thân nào. Có lẽ tôi nên qua thăm ông ấy một chút.”

Trần Ca chọc chọc bụng của Tiểu Tiểu, bỏ cô vào trong túi, đi ra khỏi ngôi nhà ma.

6 giờ 15 phút, Trần Ca đi ra khỏi Cục Công an thành phố, tiền thưởng nhận được là 36.000 tệ, ít hơn một chút so với tưởng tượng.

Trần Ca mua giỏ trái cây và sữa tươi, đi tới bệnh viện nhân dân Cửu Giang, dưới sự hướng dẫn của y tá, anh đi vào một phòng bệnh ở tầng ba.

Vốn anh muốn nhìn ông cụ một chút rồi đi, nhưng ai biết vừa vào đến cửa thì gặp một người quen.

“Đội trưởng Lý, sao chú lại ở đây?” Bên cạnh giường bệnh, Đội trưởng Lý đang đút cơm cho ông cụ, ông là một người thô lỗ, nhưng chăm sóc ông cụ còn tỉ mỉ hơn con gái.

“Kỳ lạ thật, sao tôi đi đến đâu cũng gặp cậu vậy?” Đội trưởng Lý lót khăn ở ngực của ông cụ: “Ngủ cả một buổi sáng, trong đồn thấy tôi vất vả quá nên sắp xếp một nhiệm vụ an nhàn cho tôi.”

“Cảnh sát các chú còn quản những chuyện này à?”

“Ông cụ gặp chuyện không may trong khu quản lý của chúng tôi, trước khi tìm được một hộ lý chuyên môn chăm sóc, chiếu cố ông ấy cũng là điều nên làm.”

Đội trưởng Lý lại thử đút hai lần nữa, nhưng hình như ông cụ không muốn ăn nữa, ông cũng không miễn cưỡng, buông thìa và bát, chỉ vào Trần Ca đang đứng ở cửa: “Ông à, đây chính là người cung cấp manh mối quan trọng cho chúng tôi, là người đêm đó báo cảnh sát cứu ông ra đó.”

Nhìn thấy Trần Ca, ông cụ giơ cánh tay duy nhất có thể cử động của mình lên, cũng không biết muốn biểu đạt điều gì.

“Tính ra thì cháu cũng nên cám ơn ông cụ, ngày đó vừa đến nhà trọ Bình An, ông cụ đã đập vỡ bát cơm cảnh báo cháu, lúc đó cháu mới phát hiện chuyện bất thường.” Trần Ca đặt giỏ hoa quả và sữa tươi trên tủ đầu giường, anh nhìn tình trạng sức khỏe vô cùng tệ của ông cụ, trong lòng hơi khó chịu: “Đội trưởng Lý, chú có thể đi ra ngoài trước một chút không? Cháu có mấy lời muốn nói với ông cụ.”

Đội trưởng Lý không biết Trần Ca muốn làm gì, xuất phát từ tín nhiệm, ông cũng không hỏi đến nguyên nhân, lập tức đi ra ngoài.

Đóng cửa phòng lại, Trần Ca lấy búp bê vải trong túi ra: “Ông à, cháu mang Tiểu Tiểu tới thăm ông.”

Lúc Trần Ca mới lấy Tiểu Tiểu ra, ông cụ trên giường bệnh cũng chưa phản ứng gì, nhưng khi con mắt đυ.c ngầu của ông lướt qua con búp bê vải, thời gian giống như ngừng lại, đôi mắt ông lấp lánh, trong yết hầu phát ra tiếng nức nở, cánh tay duy nhất có thể cử động vươn về phía trước, giống như muốn nắm cái gì đó.

“Ông có thể nhìn thấy cô ấy sao?”

Trần Ca cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển đến bước này, anh mang Tiểu Tiểu đến chỉ là để Tiểu Tiểu có thể gặp được người thân, nhưng ai ngờ ông cụ tựa hồ có thể nhìn thấy Tiểu Tiểu đang ở trong con búp bê vải!

Trần Ca bước nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng đặt con búp bê vải lên ngực của ông cụ, ông dùng cánh tay duy nhất có thể cử động ôm lấy búp bê vải, một lúc sau mới bình tĩnh lại.

“Nghe nói chỉ đến thời điểm người sắp hết dương thọ mới có thể thấy những thứ bình thường không thấy được.” Di động màu đen trong túi quần của Trần Ca đột nhiên rung lên, anh không quấy rầy ông cụ, cầm di động yên lặng rời khỏi phòng bệnh.

“Tôi mới vừa nghe thấy thanh âm rất kích động của ông cụ, cậu nói gì với ông ấy thế? Tôi cảnh cáo cậu, bây giờ ông ấy không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn.” Đội trưởng Lý canh giữ ở cửa, một khi xảy ra vấn đề gì sẽ lập tức xông vào.

“Cháu chỉ đưa người mà ông cụ muốn gặp nhất đến bên cạnh ông ấy thôi.” Trần Ca ngồi ở ghế dài trên hành lang, lấy di động màu đen ra, tìm kiếm nguyên nhân của lần rung vừa rồi, lập tức anh thấy giao diện của độ hảo cảm, độ hảo cảm của Ân Tiểu Tiểu đối với anh tăng từ “hơi có hảo cảm” lên thành “có thể tin cậy”.

“Nhóc con kia là loại lệ quỷ kỳ lạ nhất mà mình từng thấy. Không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu tăng độ hảo cảm của con bé lên cao nhất?” Trần Ca cất di động đi, tựa lưng vào ghế ngồi: “Chú Tam Bảo, chớ căng thẳng, ông cụ sẽ tốt lên thôi.”

“Cậu thật lạc quan.”

Trần Ca cùng Đội trưởng Lý ở bên ngoài nói chuyện rất lâu, khi quay lại phòng bệnh, tình trạng của ông cụ đã ổn định hơn, ông cụ khoa tay múa chân với Trần Ca như muốn nói một điều gì đó, nhưng không ai hiểu được ý của ông cụ.

Sau khi chào y tá trực ban, Trần Ca mang Tiểu Tiểu rời đi, nhóc con kia có vẻ không vui, trốn ở trong con búp bê vải, hình như đang ngủ.

Trần Ca tùy tiện ăn một ít ở ven đường, rồi vội vội vàng vàng trở lại ngôi nhà ma: “Nhiệm vụ hằng ngày của hôm nay còn chưa làm, không biết có kịp hay không.”

Đổi mới ba nhiệm vụ hằng ngày, nhiệm vụ thích hợp nhất với Trần Ca là nhiệm vụ mở rộng, anh chỉ cần chọn phương hướng mở rộng và một vị trí đại khái là được.