Tôi Có Một Tòa Nhà Ma

Chương 66: Xây dựng một khu vui chơi vì con bé

“Có chuyện gì sao?” Người đàn ông có khí chất nho nhã, nhìn không giống một thương nhân chút nào.

“Giám đốc La, chàng trai này chính là Tiểu Trần, người thấy việc nghĩa hăng hái làm, trợ giúp cảnh sát bắt tội phạm bỏ trốn.” Chú Từ kéo Trần Ca đến bên người: “Để tôi báo cáo về chuyện đó cho, cậu ấy đến đây để nói về vấn đề thuê bãi đậu xe để không ở dưới tầng hầm.”

“Được rồi, tôi biết rồi, anh cứ đi làm việc của anh đi.” Giám đốc La ra hiệu cho chú Từ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại có ông và Trần Ca.

“Tôi đã biết chuyện cậu muốn thuê bãi đậu xe dưới tầng hầm rồi, có thể cho tôi hỏi một chút là cậu muốn thuê chỗ đó để làm gì được không?” Giám đốc La bảo Trần Ca ngồi ở trên ghế salon, còn ông thì rót hai chén trà.

“Mở rộng nhà ma ra, tôi chuẩn bị sửa bãi đậu xe dưới tầng hầm thành một mê cung dưới lòng đất.”

“Mê cung dưới lòng đất, ý tưởng rất hay, nhưng mà cậu có đủ kinh phí cũng như năng lực để duy trì được việc làm đó sao? Phí thuê chỗ đó cũng chỉ là số ít mà thôi, chuyện khó khăn thực sự chính là làm thế nào để hoàn thiện được cái mê cung ấy.” Giám đốc La tựa lưng vào ghế salon, trong mắt lộ ra chút tang thương cùng mệt mỏi: “Tôi không phản đối suy nghĩ của cậu, cũng có thể cho cậu thuê cái bãi đậu xe đó, nhưng trước đó tôi muốn hỏi cậu mấy vấn đề.”

Tuy rằng giám đốc La đồng ý cho Trần Ca thuê bãi đậu xe dưới tầng hầm, nhưng mà ông lại không hề đề cập đến tiền thuê, cho nên Trần Ca cũng cảm thấy hơi lo lắng: “Ngài cứ hỏi đi.”

“Cậu kinh doanh nhà ma, chắc là sẽ hiểu rõ về số tiền ngày trước dùng để đầu tư xây dựng nhà ma hơn tôi, hơn nữa nhà ma khác với nhà hàng, khách sạn, nếu nhà hàng đóng cửa thì chén đĩa hay bàn ghế đều có thể bán lấy tiền. Nhưng nếu như cậu không thể kiên trì được nữa thì những cánh tay gãy, chân gãy và đạo cụ trong đó sẽ bán được cho ai?”

Giám đốc La nói rất hợp lý, chuyện này từ trước đến giờ Trần Ca chưa từng nghĩ tới.

“Cho dù nhà ma của cậu kinh doanh rất tốt, vậy thì chúng ta hãy suy tính đến tỉ lệ du khách quay lại lần nữa thử xem, nhà ma là nơi chỉ cần đến chơi một lần, sau một thời gian gây sốt thì cuối cùng nó cũng sẽ trở nên yên lặng như cũ, bởi vì số lượng du khách tiềm tàng của nơi này là có hạn. Cậu đầu tư chi phí lớn như vậy, cuối cùng có thể thu hồi tiền vốn không?”

“Còn có một vấn đề cuối cùng, cậu định xây dựng nhà ma ở trong bãi đỗ xe ngầm thì lấy đâu ra ánh sáng chứ? Số lượng khách tham quan của cậu đều được quyết định bởi số lượng khách đến khu vui chơi này chơi, nhưng nếu như đến một ngày khu vui chơi phải đóng cửa thì nhà ma của cậu phải làm sao bây giờ?”

Trần Ca có thể nhìn ra ý tốt muốn ngăn cản anh của giám đốc La, trên thực tế những người đang cố gắng ngăn cản anh lúc này chính là những người thật lòng suy nghĩ cho anh nhất, không muốn thấy anh phải chịu thiệt.

Ba vấn đề mà giám đốc La vừa đưa ra cứ quanh quẩn trong đầu của Trần Ca, do sự tồn tại của cái điện thoại màu đen nên hai vấn đề trước cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Trần Ca, cái anh lo lắng lúc này chính là vấn đề cuối cùng.

Nếu như khu vui chơi Thế Kỷ Mới này đóng cửa thì nhà ma của anh cũng không thể may mắn tránh khỏi được.

Anh cũng từng nghĩ sẽ đi đến nơi khác kinh doanh một lần nữa, nhưng những thứ khác thì chưa nói, chỉ cái việc mà phải làm một đống giấy chứng nhận cũng đã đủ khiến Trần Ca đau đầu rồi, hơn nữa hiện tại tiền vốn của anh cũng có hạn, muốn tìm được một khu đất có thể chứa đựng được toàn bộ cảnh tượng của điện thoại màu đen là hầu như không có.

“Cậu đã hiểu rõ ba vấn đề tôi vừa đưa ra chưa?” Giám đốc La như đã đoán được câu trả lời của Trần Ca: “Quay về đi, có một số việc cần phải suy nghĩ kỹ càng một chút.”

Trần Ca ngồi ở trên ghế salon không động đậy gì, anh ngẩng đầu nhìn giám đốc La, bỗng nhiên hỏi lại: “Khu vui chơi này thực sự không thể cầm cự được nữa sao?”

Giám đốc La không khẳng định cũng không phủ định, chỉ là trong mắt càng thêm vẻ uể oải: “Nếu như tôi nói khu vui chơi này thực sự sắp phải đóng cửa thì cậu vẫn sẽ thuê bãi đậu xe dưới tầng hầm sao?”

“Sẽ.” Đáp án của Trần Ca nằm ngoài dự liệu của giám đốc La, ánh mắt anh đầy vẻ kiên định: “Giám đốc La, vấn đề thứ nhất cùng thứ hai của ngài tôi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi. Còn về vấn đề thứ ba mà ngài đưa ra thì căn bản không cần thiết.”

Trong ánh mắt Trần Ca như chứa đầy lửa, anh vốn không biết đến sợ hãi cũng như lùi bước: “Nhà ma của tôi chưa từng phải dựa vào bất kỳ người nào cả, số lượng du khách của tôi cũng tuyệt đối không phải chỉ quyết định bởi số lượng du khách đến khu vui chơi này, chỉ cần cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ không chỉ hấp dẫn vô số du khách đến tham quan nhà ma mà thậm chí còn mang du khách đến với khu vui chơi này! Thuê bãi đậu xe dưới tầng hầm chỉ là bước đầu tiên trong công cuộc này, tôi sẽ tạo ra một thứ trước nay chưa từng có, lấy kinh khủng đáng sợ làm chủ đề đặc biệt của khu vui chơi này.”

Nói hết một hơi, lúc này Trần Ca mới nhớ tới lúc chú Từ dặn ít nói ít sai, không nói không sai.

Anh hơi bất an liếc nhìn giám đốc La, có phần hối hận, sao mình lại nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng thế này.

Nghe xong lời nói của Trần Ca, giám đốc La để chén trà xuống, sự mệt mỏi rã rời trong mắt của ông cũng đã tản đi, ông im lặng trong chốc lát rồi bỗng nhiên cười ra tiếng: “Mỗi câu nói đều là “tôi sẽ tôi sẽ”, cậu khiến tôi nhớ tới bản thân lúc còn trẻ.”

Ông đứng lên, kéo rèm cửa sổ ra, từ cửa sổ phòng làm việc có thể nhìn bao quát toàn bộ khu vui chơi.

“Khu vui chơi Thế Kỷ Mới này sẽ phải đóng cửa, tôi là người khó tiếp nhận chuyện này nhất trong tất cả mọi người.” Ông mở cửa sổ ra, để mặc cho gió thổi vào mái tóc màu muối tiêu của mình: “Khu vui chơi này có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi, nếu như có thể, thậm chí tôi còn hy vọng nó vẫn có thể tiếp tục kinh doanh.”

Giám đốc La nở nụ cười, chỉ là nụ cười của ông rất phức tạp, là một nụ cười theo thói quen, rất bình tĩnh đối mặt với sóng gió: “Tôi đã nghe kể về chuyện của cậu, ba mẹ cậu mất tích, cậu thì bỏ việc, một mình tiếp quản nhà ma mà bọn họ để lại. Thật ra tình cảnh của hai chúng ta rất giống nhau, chỉ là cậu may mắn hơn so với tôi rất nhiều.”

Ông cầm lấy khung ảnh đặt ở trên bàn, đây cũng là bức ảnh duy nhất đặt trong căn phòng này, bên trong là hình một đôi cha con đang chụp ảnh cùng nhau.

Vóc dáng người đàn ông không cao lắm, khí chất nho nhã, cô bé trong l*иg ngực của ông ấy có khuôn mặt đáng yêu, đáng tiếc cánh tay bị dị tật, nụ cười ngốc nghếch.

“Đây là con gái của tôi, nó mắc chứng khó đọc viết cực kỳ nghiêm trọng, cần phải dùng thiết bị đặc biệt mới có thể đứng thẳng lưng được. Ông trời đối xử cực kỳ khắc nghiệt với nó, nhưng mà nó cũng rất kiên cường, nó rất thích cười, bất kể là đối với tôi hay là đối với bất kỳ người xa lạ nào khác.” Giám đốc La ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng thế giới này cũng không phải kiểu, bạn đối xử dịu dàng với nó thì nó sẽ đối xử dịu dàng lại với bạn y như vậy, tôi từng dẫn con gái đi tản bộ trong công viên, tất cả trẻ con đều không muốn chơi đùa cùng với nó, lúc đó con bé nhìn tôi đầy bất lực, nó rất sợ, thậm chí nó còn nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì rồi. Tôi không biết phải an ủi con bé như thế nào nữa, từ đó về sau, tôi chỉ dám dẫn nó đến đó chơi vào giữa trưa, hoặc là những ngày mưa to ít người đến, cũng từ lúc đó mà tôi bắt đầu có một suy nghĩ sẽ xây một khu vui chơi cho con bé.”

“Đáng tiếc, cuối cùng con bé cũng không thể đợi được đến ngày khu vui chơi này được xây dựng xong.” Giám đốc La đặt khung ảnh xuống, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước: “Rất nhiều người không rõ vì sao cho dù tôi táng gia bại sản cũng muốn duy trì khu vui chơi đang hao hụt từng năm một này, nhưng tôi nghĩ cậu có thể hiểu được cảm giác ấy.”

“Tôi rất đồng cảm.” Trần Ca đã đứng lên từ lâu, anh cũng không nghĩ giám đốc La sẽ kể những chuyện này với anh.

“Tất cả mọi người đều đang tìm đường lui cho mình, chỉ có cậu lại khiến cho tôi cảm thấy thật bất ngờ.” Giám đốc La đóng cửa sổ lại, lôi một tập văn kiện từ trong ngăn kéo ra: “Thật ra, khi bọn họ kể chuyện này cho tôi nghe lần đầu tiên thì tôi cũng đã đồng ý rồi. Cầm đi đi, có gì cần có thể nói với tôi, nhưng cậu hãy nhớ kỹ, có khả năng cậu chỉ còn khoảng hai đến ba tháng nữa thôi.”