Phòng tập nhảy cực kỳ yên tĩnh, trong chiếc gương u ám, gã đàn ông là người hồi phục lý trí trước. Ông ta đứng trước mặt năm cô gái ác độc đe dọa họ.
Một cô gái bị doạ tới phát khóc, người đàn ông kéo cô ta lên, chỉ tay vào mặt cô ta nói điều gì đó, cô gái nghe xong không ngừng lắc đầu.
Lúc này, cô gái cao gần bằng Trương Nhã đứng dậy, cô ta chủ động bước đến cạnh người đàn ông và bắt đầu giúp người đàn ông thuyết phục những cô gái khác.
Có vẻ cô ta và người đàn ông này đã biết nhau từ trước, mối quan hệ giữa họ không đơn giản. Thậm chí việc người đàn ông này có thể xuất hiện ngay sau khi giáo viên rời đi, có lẽ đều là do cô ta đã lên kế hoạch trước.
Dưới sự thuyết phục của cô gái cao và lời đe dọa của gã đàn ông kia, cuối cùng các cô gái còn lại cũng cúi đầu. Sau vài phút thảo luận, người đàn ông rời khỏi hiện trường trước.
Năm cô gái cũng bước vào phòng thay đồ thay quần áo rồi rời đi.
Tấm gương trở lại bình thường nhưng bầu không khí trong phòng tập nhảy ngày càng trở nên bí bách. Trần Ca có thể cảm thấy cơn lạnh buốt từ sau lưng như thể anh đang dựa vào một cái xác bị đóng băng trong một thời gian dài.
“Hết rồi sao?” Gương chỉ ghi lại những cảnh đã xảy ra trong phòng tập nhảy, những gì xảy ra sau đó Trần Ca không rõ, anh chỉ mơ hồ cảm giác chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Nhảy từ tầng bốn xuống, chỉ cần đầu không chạm đất trước thì vẫn còn một con đường sống. Khi đó, rất có thể Trương Nhã chưa chết.
“Lệ quỷ áo đỏ có oán niệm rất nặng. Có phải gã đàn ông kia vì sợ sự thật bị phơi bày nên đã gϊếŧ chết Trương Nhã đang thoi thóp không? Hệ thống thoát nước của Trung tâm hoạt động nghệ thuật đã được thay mới toàn bộ, có phải là vì gã kia đã từng sử dụng hệ thống thoát nước để xử lý thi thể không? “Ý tưởng này vừa lóe lên đã nhanh chóng bị Trần Ca gạt bỏ, Trương Nhã mất tích trong trường, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra. Hơn nữa, một người rất khó có thể xử lý thi thể gọn gàng được, làm càng vội thì sơ hở cũng càng nhiều.
Anh rất tò mò về những gì xảy ra tiếp theo nhưng hình ảnh trên gương đã kết thúc. Chiếc gương này chỉ ghi lại cảnh xảy ra trong phòng tập nhảy.
“Có lẽ mình nên gọi cho Đội trưởng Lý, mạng người quan trọng. Trường dân lập Tây Thành nằm trong khu vực quản lý của Đồn Cảnh sát Tây Thành, ắt hẳn ở chỗ chú ấy phải có hồ sơ liên quan.”
Ý tưởng này của Trần Ca không tệ nhưng khi anh định nhặt điện thoại di động, cơ thể vừa mới chuyển động, một tiếng thét chói tai truyền đến từ phía sau.
Trương Nhã đang dán sát sau lưng anh, bộ quần áo màu đỏ nhỏ máu tí tách, mỗi sợi tóc bám lên vai như một con rắn ngoằn ngoèo, quấn quanh cổ và ngực anh, buộc hai người lại với nhau.
“Tôi sẽ không đi đâu hết, chỉ muốn giúp cô thôi!”
Trần Ca vội vàng nói, anh sắp không thở được nữa nhưng mái tóc đen vẫn đang siết chặt như muốn siết nát anh và nhét từng bộ phận của anh vào cơ thể cô ta.
Có lẽ theo quan điểm của Trương Nhã, chỉ khi làm như vậy, hai người mới có thể ở bên nhau mãi mãi, đây là tình yêu chân thành nhất.
Trần Ca vừa trốn thoát khỏi hang sói lại rơi vào hang cọp. Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu tại sao bức thư tình của Trương Nhã là một vật nguyền rủa. Bà chị này vốn dĩ không thích người sống, càng được cô ta yêu thích thì càng dễ bị cô ta gϊếŧ chết.
Lưng dựa lưng, tay chân lạnh buốt không còn một chút sức lực, Trần Ca muốn phản kháng cũng không làm được, anh chỉ có thể tiếp tục thuyết phục: “Tôi sẽ giúp cô báo cảnh sát, để cảnh sát trả lại công bằng cho cô, mang kẻ đã gϊếŧ cô ra trước công lý!”
Nói đến đây Trần Ca thấy hơi thiếu tự tin, tình huống của Trương Nhã rất đặc biệt. Cô ta khác với bốn người trong nhà trọ Bình An, những người đã từng làm hại cô ta đã bị yểm vào ghế!
Cô gái thanh lịch và tốt bụng ban đầu đã hoàn toàn biến thành một con ác quỷ man rợ bệnh hoạn. Trần Ca không thể tưởng tượng được những chuyện khủng khϊếp mà năm cô gái đã từng làm tổn thương cô gặp phải trước khi bị yểm vào ghế.
Anh đã từ bỏ thuyết phục nhưng điều khiến anh không ngờ tới là khi anh đề nghị đưa kẻ gϊếŧ người ra trước công lý, mái tóc đen trên người không còn quấn chặt lấy anh nữa.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ vẫn còn một tên hung thủ chưa nhận được sự trừng phạt thích đáng sao?” Anh vội vàng nói, liên tục nhấn mạnh việc muốn giúp Trương Nhã bắt những kẻ đã làm hại cô.
Mái tóc đen từ từ buông lỏng, dường như Trương Nhã đang cân nhắc, lúc này Trần Ca chỉ có thể chờ đợi.
Phòng tập nhảy tối đen yên tĩnh trở lại. Sau mười mấy giây, một điều mà không ai ngờ tới đã xảy ra.
Vào thời khắc lựa chọn giữa sự sống và cái chết này, cửa sau của phòng tập nhảy đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao gầy liếc nhìn vào trong.
Khi hắn nhìn thấy Trần Ca, một nụ cười tàn nhẫn phấn khích xuất hiện trên khuôn mặt, bàn tay với hình xăm hoa mẫu đơn lấy một con dao gọt trái cây ra từ phía sau.
Thật trùng hợp, sau khi nhìn thấy người đàn ông này, Trần Ca cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt với biểu cảm thiếu kiên nhẫn dường như muốn nói: Cuối cùng mày đã đến!
“Chắc mày không ngờ tao xuất hiện ở đây, mày đã để lại rất nhiều dấu vết. Dây leo bên ngoài khuôn viên trường đã bị mày kéo xuống, bùn đất và cỏ tươi vẫn còn dính trên cửa sổ duy nhất của Trung tâm hoạt động nghệ thuật. Sau khi vào tòa nhà này, dấu giày của mày ở khắp nơi trên mặt đất. Mày quá lơ là rồi, hôm nay tao với mày sẽ giải quyết thù mới nợ cũ!”
Người đàn ông cao gầy đứng ở cửa là Trương Bằng, đôi mắt hắn đỏ ngầu, tinh thần phấn khích bất thường, cầm con dao với cánh tay còn nguyên vẹn.
Điều Trần Ca không bao giờ ngờ tới là sau khi Trương Bằng nói xong, vừa bước vào phòng tập nhảy, biểu cảm trên khuôn mặt hắn nhanh chóng thay đổi như thể đã đổi sang một khuôn mặt khác.
Một giây trước khuôn mặt còn độc ác, giây thứ hai đã hoảng loạn lùi về sau, đôi mắt đầy oán hận và xấu xa.
“Là quái vật trong gương đã chiếm lấy cơ thể hắn sao?” Trước khi Trần Ca kịp phản ứng, Trương Bằng đã vội vã xuống lầu với tốc độ nhanh hơn so với khi hắn ta bước vào. Hình như hắn ta nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, tay chân vặn vẹo chạy ra ngoài như một con rối bằng gỗ bị giật dây.
Mái tóc đen trên người buông lỏng, cô gái đứng sau lưng Trần Ca biến mất, chỉ thấy một bóng đỏ mờ nhạt lóe lên trong gương, hình như cô ta đuổi theo ra ngoài.
Cảm giác lạnh lẽo sau lưng dần tan biến, Trần Ca cử động cơ thể cứng ngắc tê liệt của mình, cầm điện thoại di động và đeo ba lô chạy về phía cầu thang bên kia của tòa nhà, tốc độ của anh không hề chậm hơn Trương Bằng.
“Tốt hơn hết là để nhiệm vụ thiện cảm này sang một bên trước, nếu cứ cố chấp tăng độ thiện cảm với Trương Nhã thì cuộc sống sau này của mình sẽ “kí©ɧ ŧɧí©ɧ” lắm.” Trần Ca vội vã rời khỏi Trung tâm hoạt động nghệ thuật, vừa quay đầu nhìn khuôn viên âm u của trường vừa gọi điện thoại cho Đội trưởng Lý.
Chuông vừa đổ một lần thì điện thoại được kết nối, đầu kia truyền đến giọng nói của Đội trưởng Lý: “Tiểu Trần? Trương Bằng lại đến tìm cậu à?”
“Trường dân lập Tây Thành! Trương Bằng đang ở đây! Ngoài ra, cháu còn có một chuyện quan trọng muốn nói với chú.” Giọng điệu Trần Ca gấp gáp, anh đã cách xa Trung tâm hoạt động nghệ thuật và đang chạy về phía cổng trường.
“Phó Quân, Đại Dũng, hai cậu thông báo ngay cho Đội Điều tra Hình sự.” Đội trưởng Lý không cúp máy, sau khi truyền đạt mệnh lệnh thì tiếp tục nói chuyện với Trần Ca: “Cậu còn chuyện gì quan trọng khác hả?”
“Đúng, ngay tại Trường dân lập Tây Thành, cháu phát hiện một vụ án gϊếŧ người khác!”