Khoảng cách lúc này của Trần Ca và chiếc gương chỉ còn nửa ngón tay, anh có thể nhìn thấy rất rõ bộ đồng phục học sinh tinh xảo đang nhỏ máu tươi tí tách, bám dính trên người cô ta, mái tóc che mất khuôn mặt, làn da nhợt nhạt lộ ra ngoài khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
“Trương Nhã?” Ánh sáng lạnh méo mó phát ra từ màn hình điện thoại di động khiến Trần Ca cảm thấy tay chân lạnh toát, anh phải dùng hết sức lực mới có thể gọi hoàn chỉnh cái tên của đối phương.
Dường như cô gái nghe thấy giọng nói của Trần Ca, đầu đang cúi xuống từ từ ngước lên, mái tóc đen của cô trượt xuống hai bên, những đặc điểm trên khuôn mặt không tì vết từ từ lộ ra.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên được một nửa, dường như xuất hiện sương mù trên mặt gương, cô ta tiến lên một bước rồi biến mất trong gương.
“Người đâu rồi?”
Trần Ca nhìn chằm chằm vào gương và rồi một chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra.
Dưới ánh sáng của điện thoại di động, cái bóng của anh từ từ đứng thẳng dậy rồi dừng lại phía sau anh.
Trần Ca có thể nhìn thấy từ trong gương bóng đen cao khoảng một mét bảy với tiếng máu nhỏ xuống tí ta tí tách, bóng dáng đó dần dần có màu sắc.
Bộ đồng phục học sinh dính máu dán trên cơ thể khiến người ta chỉ nhìn thấy một màu đỏ tươi.
Trần Ca đứng yên tại chỗ không dám di chuyển, cơn ớn lạnh sau lưng chạy dọc theo sống lưng truyền lên não, vào lúc này bóng dáng đỏ như máu lùi lại nửa bước dựa thẳng vào lưng anh!
Lưng dựa lưng, cơ thể của Trần Ca dường như bị đóng băng, dù đã cố gắng hít thở cũng không giúp anh giảm được cảm giác ngộp trong cổ họng.
“Lệ quỷ này thực sự đang dựa vào lưng mình sao?” Trong một số hoàn cảnh đặc biệt, việc lưng dựa lưng là một điều rất kinh khủng, vì đôi khi không thể xác định được ai đang ở đằng sau.
“Bịch!”
Dường như có thứ gì đó lạnh lẽo đan giữa các ngón tay, anh không dám nhìn, bàn tay cứng ngắc chậm rãi buông lỏng khiến chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Ánh sáng từ màn hình nhấp nháy mấy lần rồi đột nhiên tắt hẳn.
Bị bao trùm trong bóng tối, sự lạnh lẽo sau lưng vẫn đang lan rộng, Trần Ca không dám tưởng tượng những gì diễn ra với mình.
Hai giờ sáng, một mình chạy vào phòng tập nhảy của ngôi trường bị bỏ hoang tối tăm trống rỗng, đối mặt với một chiếc gương dài sáu mét và đứng dựa lưng với một lệ quỷ đẫm máu, có lẽ cái này cũng có thể được coi là một kiểu lãng mạn đi.
Vô số suy nghĩ thi nhau xuất hiện trong đầu, lòng bàn tay anh dường như bị thứ gì đó nắm chặt, càng ngày càng lạnh, mái tóc đen của cô gái sau lưng đang lay động, tóc của lệ quỷ và Trần Ca đan xen vào nhau.
“Cô ta muốn làm gì? Nhiệm vụ của mình là đến đây tìm đôi giày đỏ, tìm không thấy giày nhảy thì nhiệm vụ thiện cảm sẽ không thành công.”
Cơ thể của Trần Ca cứng ngắc, anh chỉ có thể thụ động nhìn vào tấm gương ở trước mặt. Lúc đầu anh không để ý nhưng sau vài giây, anh đột nhiên nhận thấy có những hình bóng mờ nhạt trong gương.
Anh mở to mắt, con ngươi tối sầm lại, hình bóng trong gương dần trở nên rõ ràng.
“Không phải đây là mấy cô nữ sinh bị kẹt trên ghế sao?”
Trong gương, năm cô gái mặc đồng phục sạch sẽ chỉnh tề bước vào phòng tập nhảy. Trang phục của họ đang mặc khác hoàn toàn với khi nãy, cảnh tượng được gương lưu lại dường như là chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước đây.
Năm cô gái vừa nói vừa cười đi về phía gương, sau khi năm người họ bước vào phòng thay đồ thì Trương Nhã mới xuất hiện.
Trương Nhã có dáng người cao gầy. Tuy mặc cùng một kiểu đồng phục nhưng lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác.
Cô đeo một chiếc ba lô sau lưng, tay cầm một túi quà, túi quà này Trần Ca đã thấy trong phòng thay đồ, bên trong chứa năm hộp kẹo.
Dường như tâm trạng của Trương Nhã cũng đang rất tốt. Cô vội vã chạy vào phòng thay đồ, sau vài phút, sáu cô gái thay xong váy ballet và bước ra khỏi phòng.
Vẫn chưa có phát sinh chuyện gì đặc biệt, năm cô gái xoay vòng phía trước, một mình Trương Nhã theo đằng sau.
Sáu người bắt đầu tập luyện, một lúc sau, cánh cửa phòng tập nhảy lại mở ra, một giáo viên nữ bước vào. Bà ta cầm theo Giấy chứng nhận Giải vô địch tập thể của vở diễn Hồ Thiên Nga cấp Thành phố trong tay và nói vài lời với sáu cô gái, đại khái chắc là đang khuyến khích họ.
Ngày hôm đó có lẽ không phải là giờ học bình thường, không có học sinh nào khác đến lớp. Có vẻ như sáu người họ là vì sắp tham gia cuộc thi cấp tỉnh nên mới đến trường để luyện tập trong kỳ nghỉ.
Giáo viên nữ hướng dẫn khoảng nửa tiếng rồi rời đi. Sau khi chắc chắn giáo viên đã đi, năm cô gái dừng tập, ngồi trên sàn trò chuyện, chơi điện thoại di động, chỉ có Trương Nhã vẫn đang không ngừng luyện tập.
Lúc này, một trong năm cô gái chỉ vào Trương Nhã và nói gì đó, mấy cô gái còn lại đều cười, chỉ có Trương Nhã tỏ ra bối rối. Nhưng cô ấy không quan tâm, sau khi dừng lại nghỉ ngơi một lúc, cô vào phòng thay đồ và lấy túi kẹo ra.
Trương Nhã định tặng kẹo cho mấy cô gái nhưng chỉ có một cô gái sắp đưa tay ra nhận thì bị một cô gái bên cạnh có chiều cao bằng Trương Nhã chặn lại. Cô gái đó chỉ vào Trương Nhã nói rất nhiều rồi chạy vào phòng thay đồ mang ba lô ra, lấy ra mấy bức thư tình mà người ta viết cho Trương Nhã.
Đây không được coi là một cuộc cãi vã, chỉ có cô gái kia đang nói, tâm trạng của cô ta có vẻ hơi kích động.
Kẹo của Trương Nhã vẫn chưa tặng đi, cô đặt túi quà về lại chỗ cũ. Vốn dĩ tưởng rằng chuyện này đã kết thúc nhưng không được bao lâu thì cánh cửa phòng tập nhảy đột nhiên mở ra lần nữa.
Mấy cô gái giật mình tưởng là giáo viên đến, nhanh chóng đứng dậy giả vờ luyện tập.
Hình dáng mờ mờ của một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, khoảng một mét tám, lưng còng, rất mập.
Người đàn ông nói gì đó với mấy cô gái, Trần Ca không đoán ra được thân phận của ông ta, trong số các cô gái chỉ có hai người là biết ông ta.
Các cô gái tiếp tục luyện tập, người đàn ông bước vào văn phòng. Chẳng bao lâu sau, ông ta bất ngờ đưa tay ra hiệu bảo Trương Nhã đi vào.
Hình như Trương Nhã không biết người đàn ông này, cô lo lắng đi đến cửa văn phòng nhưng lại không bước vào.
Trong gương không hiện lên hình ảnh bên trong văn phòng, chỉ khoảng sáu bảy giây trôi qua, hình ảnh trong gương trở nên u ám hơn, Trương Nhã chạy ra khỏi văn phòng, người đàn ông chỉ tay la hét đuổi theo phía sau.
Năm cô gái trong phòng tập nhảy nhìn thấy cảnh đó nhưng bọn họ đều ngồi yên, không ai chịu đứng ra nói giúp Trương Nhã một câu.
Trương Nhã nhanh chóng bị dồn vào góc, cô cách cửa phòng rất xa, lớn tiếng kêu gào nhưng không ai trả lời. Năm cô gái còn lại ngồi yên không ai nhúc nhích.
Người đàn ông không ngừng mắng chửi, hắn ta càng ngày càng bước gần đến Trương Nhã. Lúc này, bàn tay của Trương Nhã chạm vào mép cửa sổ phía sau, cô chỉ còn một con đường.
Nhìn vào cảnh tượng trong gương, Trần Ca chợt nghĩ đến lúc rút được thư tình, trên màn hình điện thoại di động màu đen hiện dòng chữ - Hai mắt trừng to, gương mặt nhợt nhạt, từ khoảnh khắc rơi xuống khỏi tòa nhà cao tầng, cô đã trở thành một điều cấm kỵ không ai được phép nhắc đến trong khuôn viên trường. Giày nhảy màu đỏ, đồng phục học sinh dính máu và cả cái tên đều trở thành chủ đề không được nhắc đến.
Người đàn ông nhìn ra cửa sổ trống rỗng nhưng không đi cứu người, hắn ta liên tiếp lùi lại vài bước rồi dừng lại bên cạnh năm cô gái đã hoàn toàn hoảng sợ.