Tôi Có Một Tòa Nhà Ma

Chương 57: Cô ta đến rồi

Cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo, đồng phục học sinh lấm lem, khuôn mặt tái nhợt và cái miệng dường như đang nói điều gì đó.

Sắc mặt ba cô gái tràn đầy sự hoảng loạn và cầu xin, cơ thể của họ dường như đang tồn tại cùng chiếc ghế.

Ánh mắt Trần Ca di chuyển giữa gương và cánh cửa phòng thay đồ nữ, trong lòng anh dâng lên từng cơn ớn lạnh. Cách đây không lâu, anh còn đến gần đem chiếc ghế xuống quan sát thật kỹ.

“Đây là lần đầu tiên mình tiếp xúc thân mật với một hồn ma nữ?”

Anh rùng mình rồi đi về phía cửa, tốc độ ngày càng nhanh hơn.

Khi anh không ngừng bước đến gần, ba chiếc ghế chặn cửa thấp thoáng di chuyển về phía trước, tất cả các cánh cửa tủ trong phòng thay đồ nữ cũng phát ra tiếng động nhẹ.

Sau khi anh đọc hai chữ “Trương Nhã”, có một sự thay đổi trong phòng tập nhảy, dường như cái tên này là một điều cấm kỵ không được nhắc đến ở đây.

“Chiếc gương chỉ có thể nhìn tới cửa phòng thay đồ. Có lẽ còn có thứ đáng sợ hơn đang trốn trong phòng thay đồ nữ, nhất định phải rời khỏi đây!”

Anh nghĩ vậy cũng có lý do của nó, cánh cửa sắt của tủ quần áo tự phát ra âm thanh, như thể có thứ gì đó muốn chui ra.

Tay giữ chặt cây búa, Trần Ca chạy đến cửa đưa chân đạp ngã cái ghế ở giữa. Ngay lúc anh định lao ra ngoài thì vai anh dường như bị thứ gì đó kéo lại.

Anh quay lại nhìn vào gương, trong gương, có hai cánh tay gầy gò xanh xao đang đặt trên vai anh.

Không nói gì thêm, Trần Ca xoay người cho một búa!

“Bốp.”

Cây búa đập vào lưng ghế làm nứt một đường trên ghế.

Tiếng thét văng vẳng của một người phụ nữ vang lên bên tai, anh có thể nhìn thấy trong gương, ánh mắt thù hằn của cô nữ sinh ngồi trên ghế đang nhìn chằm chằm vào lưng anh, hai tay nắm chặt vai anh như thể muốn nhấn anh lên ghế.

“Cô ta làm vậy với ý đồ gì? Không lẽ chỉ cần ngồi lên ghế cô ta thì sẽ thay thế cô ta và trở thành linh hồn mới bị mắc kẹt trên ghế?”

Lực tay phía sau ngày càng mạnh, một đôi tay nhợt nhạt kéo anh, muốn đẩy anh vào phòng thay đồ nữ. Điều tồi tệ hơn là có một tiếng bang bang kỳ lạ vang ngoài hành lang, vài giây sau, thêm một chiếc ghế khác xuất hiện ở cửa phòng tập nhảy.

“Mình cứ luôn cảm thấy rằng may mắn của bản thân được sử dụng ở những nơi kỳ lạ. Trước đây chưa bao giờ cảm thấy rằng mình có duyên với phụ nữ như vậy đấy!” Trần Ca sắp không kiên trì nổi, anh không chạy trốn nữa mà chủ động xoay người, một tay ấn lên lưng ghế tay kia nhấc búa đập điên cuồng vào ghế. Anh nhận ra rằng sau khi đập nứt ghế, vẻ mặt của nữ sinh trên ghế như bị người ta xé bỏ lớp ngụy trang, từ cầu xin đã biến thành ác độc.

Thông qua sự thay đổi trên vẻ mặt của nữ sinh, Trần Ca thầm suy đoán, có lẽ chiếc ghế là vật mà bọn họ ký sinh, điều này cũng giống như việc đám Tiểu Tiểu ký sinh trong búp bê.

“Chỉ cần phá hủy vật ký sinh, cho dù không thể gϊếŧ cô ta thì ít nhất cũng khiến cô ta bị tổn thương nghiêm trọng.”

Xung quanh có một sức mạnh buộc anh phải ngồi lên ghế. Nếu anh là một người mới chưa bao giờ trải qua những sự cố tương tự, e rằng anh đã bị hù doạ đến tê liệt nằm dưới đất, mặc cho chúng sắp xếp rồi.

Thật không may, họ đã gặp phải Trần Ca, ông chủ của ngôi nhà ma mới mấy ngày trước còn qua đêm với kẻ gϊếŧ người trong ngôi nhà ma. Anh không phải không biết sợ hãi nhưng do những cuộc gặp gỡ tình cờ nên khả năng chịu đựng của anh không ngừng được cải thiện. Ngay cả khi anh hoảng sợ vẫn có thể đưa ra quyết định chính xác nhất, động tác trên tay vẫn ổn định như cũ.

“Bốp!”

Trần Ca đập vỡ lưng ghế, nắm lấy chân ghế ném sang những chiếc ghế khác, hình ảnh hiển thị trong gương có hơi dị thường nhưng bây giờ Trần Ca không có thời gian để ý tới.

Anh đập vỡ một chiếc ghế chỉ trong mười giây, khi anh chuẩn bị phá hủy chiếc ghế thứ hai, một thứ gì đó đột nhiên bóp cổ anh.

Anh nhìn lên gương, một bàn tay nhợt nhạt bóp chặt cổ anh. Có vẻ như đối phương đang vô cùng tức giận, cô ta đã từ bỏ ý nghĩ ấn anh lên ghế, thay vào đó là chuẩn bị gϊếŧ anh.

Tình hình đã thay đổi, Trần Ca không những không dừng động tác mà tay còn chuyển động nhanh và dữ dội hơn. Anh nắm lấy chiếc ghế và đập nó vào tường. Mỗi khi có một chiếc ghế gãy thì sức lực trên cổ anh giảm đi một chút.

Cho đến khi cả ba chiếc ghế rơi xuống tan nát, sức lực trên cổ anh mới biến mất.

“Những món đồ này còn tồn tại chỉ gây thêm rắc rối, lát nữa anh sẽ đốt hết chúng để các em hoàn toàn được siêu thoát.” Trần Ca dựa vào gương trong phòng tập nhảy, thở hổn hển, trên cổ anh vẫn hiện rõ những vết hằn.

“Cuộc giằng co lúc nãy đã tạo nên tiếng động rất lớn, người đi sau mình chắc chắn sẽ đến, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây, dù sao đôi giày đỏ cũng không có ở đây.” Trần Ca không muốn ở trong phòng tập nhảy thêm nữa. Nơi này rất kỳ lạ, tiếng đóng mở của cánh cửa tủ trong phòng thay đồ ngày càng lớn hơn, căn bản không phải do gió thổi. Ngoài ra, còn có những âm thanh kỳ quái đang phát ra, chẳng hạn như màu sắc của mặt đất và bức tường ngày càng đậm, còn có tiếng bang bang ngoài hành lang ngày càng dữ dội.

Khi anh chuẩn bị rời đi, vừa muốn bước chân ra thì bắp chân lại bị thứ gì đó nắm chặt.

Trần Ca quay đầu lại nhìn vào gương, ba nữ sinh tràn đầy ác ý chặn đường anh, ngón tay bấu chặt chân anh như muốn đâm vào thịt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Ca cũng trở nên nóng vội. Anh cầm cây búa đập vào những mảnh ghế gỗ, nhưng lần này dù anh có đập thế nào thì các cô nữ sinh trên mặt đất vẫn không buông tay.

Tiếng ồn trên hành lang đang đến gần, khuôn mặt ác độc trên mặt đất lộ ra sự hả hê của việc trả thù. Phòng tập nhảy dường như được phủ thêm một tấm vải dày, ánh sáng của điện thoại di động bắt đầu vặn vẹo không thể giải thích được, có mùi hôi thối từ đâu đó bay ra.

“Trong ngôi trường này còn ẩn giấu thứ đáng sợ hơn?”

Trần Ca giật mình vì những suy nghĩ của chính mình, anh dám đến ngôi trường bỏ hoang này vào đêm khuya, lý do quan trọng nhất là anh cảm thấy Trương Nhã đã là sự tồn tại đáng sợ nhất trong ngôi trường này. Anh đến là để giúp Trương Nhã nên cô không có lý do gì để làm hại anh.

“Tình hình đã thay đổi.”

Dường như có thứ gì đó bên ngoài hành lang đã đến trước cửa, mùi hôi thối trong không khí còn nồng hơn.

Khuôn mặt ba nữ sinh trên mặt đất vẫn rất dữ tợn, Trần Ca dựa lưng vào gương, thò tay vào túi. Ngón tay anh vừa chạm vào con búp bê thì âm thanh kỳ lạ bên ngoài và trong cánh cửa cũng đột nhiên biến mất với tốc độ nhanh hơn nhiều lần so với khi đến, mùi hôi thối cũng từ từ tan hẳn đi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mình cảm thấy thứ bên ngoài cửa có vẻ hoảng sợ?”

Tất cả những tiếng ồn lập tức biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập của Trần Ca trong phòng tập nhảy.

Ánh sáng còn vặn vẹo nhiều hơn so với lúc trước, nhiệt độ dường như giảm xuống rất nhiều.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Trần Ca không còn cảm giác được sự trói buộc ở bắp chân nữa, anh cúi đầu nhìn xuống, cả ba nữ sinh đang cố gắng trốn ra nơi xa nhất, hoảng loạn nhìn phía sau anh.

“Phía sau mình ư?”

Trần Ca cứng ngắc xoay người, anh đứng trước một chiếc gương dài năm sáu mét, trong gương phản chiếu không phải là anh mà là một người phụ nữ đang cúi đầu xuống, mặc bộ đồng phục trường màu đỏ như máu.