Tôi Có Một Tòa Nhà Ma

Chương 56: Cái tên không được phép nhắc đến

Manh mối trong tay quá ít, Trần Ca không thể nào tái hiện lại chân tướng lúc trước được.

Anh trả ba cái ghế về lại chỗ cũ, quay đầu quan sát bốn phía. Bởi vì sự tồn tại của tấm gương khiến căn phòng tập múa trông có vẻ vô cùng vắng vẻ.

“Dọn dẹp sạch sẽ như vậy, hẳn là không chỉ quét dọn một lần.” Trên mặt đất không thấy bất cứ rác bẩn nào, điều này không phải là một tin tức tốt đối với Trần Ca: “Hiện trường đã bị dọn sạch, chỉ hy vọng đôi giày múa màu đỏ đặc biệt kia chưa bị ném đi.”

Trần Ca rời khỏi tấm gương, đi đến một góc phòng tập múa. Trên vách tường dán đủ loại giấy khen giấy chứng nhận, còn có một thứ trông giống như bảng thành tích.

Trần Ca nhìn sơ qua, chợt phát hiện ra một vấn đề, hình như hạng nhất trong bảng danh sách này bị người ta dùng bút chì bấm xóa sạch.

“Bảng danh sách không có hạng nhất?” Trần Ca nhìn thấy tên của mấy cô gái Tiền Ngọc Kiều trên bảng danh sách, nhưng lại không tìm thấy tên của Trương Nhã.

Anh dời mắt đi, trên vách tường còn dán ảnh chụp khi nhận giải thưởng, trong đó có một tấm ảnh hấp dẫn sự chú ý của Trần Ca.

Đó hẳn là một tấm ảnh chụp sáu người, trong đó năm người đứng sát lại với nhau, nở một nụ cười tươi sáng rực rỡ, còn người thứ sáu thì đứng riêng một góc, giữ một khoảng cách với năm người còn lại. Ảnh của cô bị ai đó dùng kéo cắt ra, nếu không phải bên dưới tấm ảnh lộ ra một nửa đôi giày múa màu trắng tuyết, e là Trần Ca cũng cho rằng tấm ảnh này là tấm ảnh năm người chụp chung.

“Toàn bộ đều là chụp một mình và chụp theo từng nhóm nhỏ, tại sao lại không có ảnh chụp chung của cả lớp nhỉ?” Trần Ca lấy điện thoại di động ra chụp lại vách tường, sau đó lại men theo vách tường đi về phía trước, nhanh chóng phát hiện ra một căn phòng không có bất kỳ biển hiệu nào.

Trần Ca ôm lòng hiếu kỳ, đẩy cửa bước vào trong.

Trong phòng đặt bàn làm việc, tủ quần áo, còn có một cái giường đơn dành cho một người ngủ.

“Xem ra là văn phòng của giáo viên phụ đạo, nhưng sao lại còn kê thêm một cái giường? Chẳng lẽ có giáo viên nào muốn trực ca đêm ư?” Trần Ca lục lọi trong phòng, ôm hi vọng tìm được đôi giày múa màu đỏ, đáng tiếc tủ quần áo lại trống không, trong ngăn kéo chỉ có một đống bản sao của các giấy khen.

“Xem ra học sinh năng khiếu nhảy múa ở trường dân lập Tây Thành rất lợi hại, từng nhận được nhiều phần thưởng như vậy.” Trần Ca tiện tay lật mấy tờ ra, trong đó có một tờ in tên của nhóm Tiền Ngọc Kiều: “Giải quán quân cuộc thi múa ballet vở Hồ Thiên Nga theo nhóm cấp thành, nhận được tư cách thi đấu cấp tỉnh.”

Bản sao của tờ giấy khen này không được dán lên bức tường ngoài kia, điều kỳ lạ hơn là có tất cả sáu cái tên được nhận thưởng, nhưng cái tên cuối cùng lại bị xóa sạch.

“Giống hệt với bảng danh sách thành tích.”

Trần Ca lượn vài vòng trong phòng, sau khi không thu hoạch được thêm gì nữa bèn đi ra khỏi phòng.

Anh vừa mở cửa phòng ra, tim lại như nhảy vọt lên cổ họng. Ba cái ghế kia đã rời khỏi vị trí cũ, đi theo anh đến đây.

“Lại bắt đầu nữa rồi!”

Trần Ca ép bản thân không được nhìn những cái ghế kia nữa, anh bước nhanh về phía trước, nếu như trong vòng ba phút không thu hoạch được thêm gì thì anh quyết định rời khỏi trung tâm hoạt động.

Trần Ca dùng điện thoại soi đường, đi đến chỗ xa nhất trong phòng tập múa, lúc này anh mới nhìn thấy biển hiệu phòng thay quần áo nữ ở một góc.

“Nghe nói phòng thay quần áo nữ, nhà vệ sinh trong phòng ngủ nữ đều là nơi có âm khí nặng trong trường học, mình phải cẩn thận một chút.” Anh khẽ đẩy cửa phòng thay quần áo nữ ra, có hai hàng tủ sắt được kê sát vào bức tường, ở giữa là một cái ghế gỗ dài.

“Thì ra phòng thay quần áo của con gái là như thế này.”

Đây là lần đầu tiên Trần Ca tiến vào nơi này, anh khép nửa cánh cửa lại, thuận tay mở một ngăn tủ ra.

Tầng trên của tủ sắt có đặt một bộ đồng phục kiểu nữ, đồng phục của trường dân lập này khác hẳn với đồng phục của trường công, được thiết kế tinh xảo đẹp mắt hơn rất nhiều.

“Váy chỉ dài ngang đầu gối mình thôi, có phải là ngắn quá hay không?”

Trần Ca lục lọi trong túi đồng phục nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Anh lại nhìn xuống tầng dưới của tủ sắt, nơi đó có đặt một đôi giày múa màu trắng.

“Màu sắc không đúng, không phải là cái mình muốn tìm.” Trần Ca khép cửa tủ lại, phát hiện bên trên ổ khóa có một tấm thẻ nhỏ, trên đó có viết tên của một cô gái: “Cái này thì dễ tìm.”

Anh giơ điện thoại di động lên sát tủ quần áo để xem xét, đã tìm hết một vòng nhưng vẫn không tìm thấy tên của Trương Nhã, chỉ là ở một góc khuất của phòng thay đồ có một ngăn tủ lẻ loi trơ trọi, không có bảng tên gì cả.

“Tủ quần áo này giống như bị tất cả các ngăn tủ khác cô lập, ném mình nó vào góc.” Trần Ca mở cửa tủ ra, tầng trên của tủ có một cái váy ballet bẩn thỉu, tầng dưới lại không có gì cả.

“Không có tên tuổi, bị tất cả mọi người xa lánh cô lập, ngăn tủ này rốt cuộc là của ai?” Trong lòng Trần Ca đã có một đáp án, anh lấy cái váy ra, phát hiện bên dưới váy có đè năm hộp bánh kẹo được đặt trong túi quà đã hết hạn từ lâu.

“Có ý gì đây? Quà tặng?” Trần Ca đặt váy ballet lên trên ghế, cầm hộp đựng bánh kẹo lên, bên ngoài hộp được bọc bằng một cái túi thủ công, trên mỗi cái túi nhỏ đều viết một cái tên con gái rất nắn nót.

Những cái tên khác nhau nhưng nét bút lại giống nhau như đúc, có thể thấy được mấy cái tên này đều do cùng một người viết.

“Hộp bánh kẹo hẳn là phần quà cô ấy cố ý chuẩn bị.” Khi Trần Ca cầm hộp bánh kẹo cuối cùng lên, anh thấy dưới ngăn tủ có nhét một tấm hình.

Tấm hình này là bản đầy đủ của tấm hình trên bức tường ngoài kia, mặt sau có dòng chữ chúc mừng ký túc xá 414 đạt được tư cách thi đấu cấp tỉnh, trên đó có tất cả sáu cô gái.

Năm cô nàng đứng sát về phía bên phải, gương mặt tươi cười vui vẻ. Ở cách bọn họ khoảng nửa bàn tay là cô gái thứ sáu.

Cô gái này có vóc dáng cao gầy hoàn mỹ, cao khoảng một mét bảy, cô như một con thiên nga trắng thật sự, tao nhã, trong sáng, dịu dàng, xinh đẹp, cho dù cô có cố gắng hết sức để dung nhập vào phạm vi của người khác thì khí chất của bản thân cô lại không hợp với những người kia.

“Người này không phải là Trương Nhã chứ?”

Trần Ca không cách nào cảm thấy ác quỷ áo đỏ tà ác tàn bạo, oán niệm sâu nặng này có liên quan với cô gái trong tấm ảnh, anh thấp giọng lẩm bẩm, trong lúc lơ đãng đã đọc tên của Trương Nhã lên.

Đây chỉ là một hành động vô ý của Trần Ca, nhưng sau khi anh đọc hai chữ Trương Nhã lên, mấy cái tủ treo đồ trong phòng thay quần áo nữ đều phát ra âm thanh két két, giống như không chịu nổi gánh nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp nát. Điều làm anh không thể ngờ tới chính là ngay trong giây phút đó, cửa phòng thay đồ nữ vang lên âm thanh “ầm”, “ầm” liên tiếp, giống như có thứ gì đó đang lao đến.

“Ai?”

Trần Ca nhét ảnh chụp vào túi quần, xách búa đa năng chạy đến cửa phòng, anh đẩy cánh cửa gỗ đang khép hờ ra, ở bên ngoài có ba cái ghế dàn hàng chặn cửa anh trong phòng thay quần áo nữ.

“Thật sự cho rằng tao không dám phá hủy bọn mày hả?” Sau lưng Trần Ca đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt nhưng vẻ mặt anh vẫn không thay đổi quá nhiều, tay cầm cây búa chủ động đi tới chỗ cái ghế.

Trong phòng thay quần áo nữ không có lối ra khác, nếu như anh không lao ra, tình thế sẽ phát triển theo hướng càng bất lợi hơn.

Trần Ca đưa mắt nhìn ra bên ngoài, anh đang lên kế hoạch tìm đường chạy trốn, nhưng khi mắt anh nhìn thoáng qua tấm gương trong phòng tập múa, bàn chân đang nâng lên lại không đặt xuống nổi nữa.

Trong gương phản chiếu lại cảnh tượng ở trước cửa phòng thay quần áo nữ, nhưng chỗ khác biệt duy nhất là trên ba cái ghế trong gương không còn là ghế trống mà đã xuất hiện ba nữ sinh đang ngồi trên đó.