Tôi Có Một Tòa Nhà Ma

Chương 55: Năm cô gái

Cái ghế được đặt giữa hành lang, muốn đi vào lầu hai buộc phải đi bên cạnh nó, không thể tránh né được.

Chuyện gặp phải trước cổng ký túc xá nữ vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt Trần Ca, dường như cái ghế này sẽ chủ động đến gần người sống.

Anh trốn ở khúc ngoặt cầu thang, hơi do dự.

“Cái ghế này có chỗ tựa lưng, hoàn toàn không giống với cái ghế trong phòng học của trung tâm hoạt động, hẳn là cố ý chuyển từ nơi khác tới, nhưng tại sao bọn họ lại để cái ghế này trong trung tâm hoạt động?”

Nhìn kiểu dáng thì cái ghế ở lầu hai trung tâm hoạt động trông giống với cái ghế trong ký túc xá nữ, hẳn là loại ghế tựa do nhà trường phát cho mỗi học sinh trong ký túc xá.

Trần Ca dùng điện thoại chiếu vào tấm biển trên cửa phòng đối diện, trên đó viết chữ thanh nhạc: “Phòng tập múa không ở lầu hai, hay là mình lên thẳng lầu ba luôn? Nhưng lỡ giữa hành lang lầu ba cũng có một cái ghế thì phải làm sao đây? Đến lúc đó mình bị nó đuổi đến khúc ngoặt hành lang, lúc xuống lầu lại bị cái ghế ở lầu hai ngăn chặn…”

Trong đầu hiện lên hình ảnh đáng sợ, Trần Ca suy nghĩ một chút rồi không né tránh nữa, anh nắm chặt búa đi vào hành lang lầu hai.

Hành lang tối đen như mực, nhìn mãi không tìm thấy điểm cuối, toàn bộ cửa phòng hai bên đều bị đóng chặt, trên cửa bám đầy bụi bặm, mờ mờ ảo ảo, không nhìn thấy rõ bên trong phòng học rốt cuộc ẩn giấu thứ gì.

Trần Ca đi rất chậm, anh không vì cái ghế gần ngay trước mắt mà lơ là những thứ khác.

Trên thực tế, Trần Ca cảm thấy những phòng học bỏ trống không dùng tới ở hai bên càng thêm đáng sợ hơn.

“Không biết nơi này đã bao lâu không có ai đi vào rồi, trên sàn nhà bám đầy bụi bẩn, dấu chân không thể nào xử lý sạch được, nếu như người đi theo sau mình cũng đi vào trung tâm hoạt động, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra mình.” Dù ở trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy nhưng Trần Ca cũng không quên cảnh giác khả năng có người thứ ba xuất hiện: “Mình phải tăng tốc lên, tốc chiến tốc thắng!”

Ánh sáng điện thoại đung đưa theo cánh tay di chuyển của Trần Ca, khoảng cách giữa anh và cái ghế kia càng ngày càng gần.

“Dường như cũng không có gì phải sợ nhỉ? Một cái ghế còn có thể gϊếŧ mình hay sao?” Trần Ca đi vòng quanh cái ghế một vòng, nó mang đến cho anh cảm giác đây chỉ là một cái ghế rất bình thường.

“Hay là dỡ nó ra xem một chút?” Trần Ca vừa nghĩ trong đầu, hai tay đã lập tức làm theo. Anh giơ búa lên đẩy ngã cái ghế, bỗng nhìn thấy bên dưới cái ghế có viết gì đó.

“Tiền Ngọc Kiều? Nghe giống như tên của con gái.”

Cái tên này xuất hiện càng thêm khẳng định suy đoán trước đó của Trần Ca, cái ghế quả thật không phải là đồ của trung tâm hoạt động mà là thuộc về một người nào đó.

Khi trường học tổ chức những hoạt động có quy mô lớn sẽ cho học sinh mang ghế của mình đến tham dự, để tránh lẫn lộn nên rất nhiều người viết tên của mình xuống dưới mặt ghế.

“Không biết có phải dưới mặt cái ghế trong ký túc xá nữ cũng có một cái tên hay không?” Trần Ca ghi nhớ cái tên này ở trong lòng, anh ngẫm nghĩ rồi không đập nát cái ghế nữa mà đem nó vào bên trong phòng học: “Nán lại đây càng lâu càng cảm thấy không thoải mái, mình phải nhanh chóng đi lên lầu ba mới được.”

Anh trở về theo đường cũ, thuận theo cầu thang leo lên lầu ba.

Trên hành lang trống rỗng không có bất cứ thứ gì cả, Trần Ca đẩy mấy cánh cửa phòng học ra, trong chỗ mấy cái bàn chất đống ở cuối phòng lộ ra một phần vách tường mới được sơn lại, có thể nhìn thấy rõ hai màu sắc khác biệt.

“Trường học đã cho ngừng hoạt động, tại sao lúc này còn sơn lại nữa? Sửa sang cho ai xem?” Những chuyện gặp phải tại nhà trọ Bình An khiến trong đầu Trần Ca hiện lên một suy nghĩ: “Có thể bức tường mới sơn là để che giấu thứ gì đó.”

Anh dùng búa đa năng cạy lớp sơn trên tường, nhưng điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ là đằng sau bức tường mới sơn rất bình thường, không có vết máu và tóc của con gái như trong tưởng tượng.

“Sẽ không đơn giản như thế.” Anh dạo qua mấy căn phòng khác, phát hiện không phải phòng nào cũng có dấu sơn mới, có vài chỗ có vết sơn mới đều là ở gần đường ống thoát nước của tòa nhà.

“Trước khi trường học ngừng hoạt động, hẳn là hệ thống thoát nước của tòa nhà này đã được lắp đặt một lần nữa.” Trần Ca ngửa đầu nhìn một chút: “Lầu một và lầu hai của trung tâm hoạt động đều có thể nhìn thấy dấu vết đã qua sử dụng, chỉ có phòng học trên lầu ba hình như đã bị ngưng sử dụng trước khi trường học đóng cửa.”

Bàn ghế chồng lên nhau, trên bục giảng không có một viên phấn nào, thậm chí có cửa phòng học còn bị khóa lại.

“Quỷ phá? Gϊếŧ người? Có tai họa ngầm liên quan đến vấn đề an toàn?” Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến bị đóng cửa, Trần Ca không thể xác định được, anh rời khỏi phòng học, đi lên lầu bốn.

Trần Ca giẫm lên từng bậc thang, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn, nhưng cái ghế kia cũng không đuổi theo.

Khi anh lên đến giữa lầu ba và lầu bốn thì phát hiện trên bậc thang dựng một tấm ván gỗ, bên trên viết mấy chữ cấm vào, xung quanh tấm ván gỗ còn dùng dây thừng chăng ngang.

Đã đi đến tận nơi đây, làm sao Trần Ca có thể bỏ về chỉ vì một tấm ván gỗ. Anh kéo tấm ván gỗ sang một bên, trực tiếp chui xuống dưới dây thừng.

Đi vào tầng bốn, Trần Ca vừa liếc mắt đã nhìn thấy căn phòng đối diện cầu thang có treo một tấm biển số phòng đã tróc sơn.

“Phòng tập múa!” Tìm kiếm trong trung tâm hoạt động lâu như vậy, cuối cùng anh cũng tìm thấy nơi đôi giày múa màu đỏ có khả năng xuất hiện nhất.

Bố cục của lầu bốn không giống những lầu khác cho lắm, mấy vách ngăn trong phòng học thông với nhau, hợp lại thành một phòng.

Trần Ca kéo giấy niêm phong trên cửa xuống, cạy khóa cửa ra, đẩy mở cánh cửa phòng tập múa đã đóng bụi nhiều năm.

Thời gian tựa như đã quên mất nơi này, tất cả vẫn giữ nguyên dáng vẻ của mấy năm trước.

Trên sàn nhà bằng gỗ trơn nhẵn bám đầy tro bụi, trong phòng học tỏa ra một mùi vị kỳ quái không nói rõ được, dường như nơi này từng bị phun một lượng lớn thuốc tẩy, nhưng vì không khí không lưu thông lại còn bị bịt kín nhiều năm như vậy nên bản thân thuốc tẩy đã biến chất, tạo thành một mùi hôi mới.

Trần Ca men theo vách tường tiến vào trong phòng, căn phòng tập múa này cực kỳ chuyên nghiệp, để tiện cho học sinh tập múa nên trên sàn nhà trải đầy nhựa cây, dường như sợ tạo ra âm thanh quá lớn ảnh hưởng đến các phòng học khác dưới lầu nên trên vách tường có dán mυ'ŧ xốp tiêu âm, lắp đặt tấm ngăn cách âm.

“Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy phòng tập múa lớn như vậy đấy.” Trần Ca giơ điện thoại di động lên, chiếu ra phía xa xa.

Trên vách tường có gắn những thanh đỡ có thể tự do điều chỉnh độ cao, bên dưới là một dãy ghế dựa thấp dùng cho học sinh ngồi nghỉ ngơi.

Ở một phía khác trong phòng tập múa có đặt sáu mặt kính sát đất, các tấm gương đặt sát nhau không còn kẽ hở, mỗi tấm gương rộng chừng một mét, độ cao khoảng hai mét.

“Suýt chút nữa mình đã quên mất trong phòng tập múa cũng có tấm gương.” Nhìn vách tường phủ kín những tấm gương kia, Trần Ca hít một hơi khí lạnh. Tại vị trí chính giữa tấm gương đặt ba cái ghế có chỗ tựa lưng.

“Cùng lúc xuất hiện cả ba cái?” Trần Ca cắn răng, chủ động đi đến chỗ ba cái ghế kia, nhất cử nhất động của anh đều hiện rõ mồn một trong tấm gương.

Trong phòng tập múa lúc rạng sáng, nhìn bản thân trong tấm gương, Trần Ca càng đến gần càng cảm thấy trong lòng không chắc chắn.

Anh cố nén xúc động muốn đạp nát mấy tấm gương, đẩy ngã cả ba cái ghế. Mặt dưới mỗi cái ghế đều viết một cái tên của nữ, giống như cái ghế lúc trước anh nhìn thấy.

“Tính cả cái ghế trong ký túc xá nữ kia, mình gặp tổng cộng năm cái ghế, nếu như mỗi cái ghế đều đại biểu cho một cô gái, vậy rốt cuộc giữa năm cô nàng này đã xảy ra chuyện gì?”