Yêu Kiều Không Thể Với Tới

Chương 8

Tuy bề ngoài Vệ di nương có vẻ yếu đuối mong manh nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ, cộng với việc từ nhỏ đã được học hành nên cũng là người hết sức thông minh.

Nghe Kỷ Bảo Phù nói nàng ta liền biết đại thái thái muốn dùng mình làm bè để thỉnh tội thay với lão thái thái. Thất tiểu thư được giao cho Hàn Thị chăm sóc, thế mà bà ta lại đưa hai nữ nhi của mình lên chùa thắp hương bái Phật, bỏ mặc Thất tiểu thư ở nhà, thấy thế nào cũng là do đại bá mẫu bà ta vô trách nhiệm, không chăm sóc tốt cho Kỷ Thanh Thần.

Bây giờ bà ta tra tìm lý do vì sao Thất tiểu thư rơi xuống nước là muốn họa thủy đông dẫn đây mà.

(*) Họa thủy đông dẫn: Là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý nói những kẻ nham hiểm bắt người khác chịu tội thay mình.

Trong lòng Vệ di nương cười khẩy, tiểu cô nương rơi xuống còn có thể vì nguyên nhân gì chứ, đơn giản là trưởng bối không có ở nhà vẫn nằng nặc chạy ra hoa viên chơi đùa. Nha hoàn bên cạnh lại trông không kỹ nên lúc này mới xảy chuyện.

Nói tới nói lui đều là trách nhiệm của Hàn Thị, hiện tại bà ta lại muốn đẩy lên người mình, thực sự quá hiểm độc...

Vệ di nương là di nương nhị phòng, xưa nay chưa từng qua lại với Hàn Thị chứ đừng nói là kết thù chuốc oán. Nhưng hôm nay bà ta lại vì bản thân mình mà định đổ hết trọng tội lên người nàng ta.

Nếu tội danh mưu hại đích nữ trong nhà trở thành sự thật, chẳng những mạng sống của Vệ di nương khó giữ mà cả đời này của Bảo Phù cũng bị hủy hoại.

Vì cho cùng nào ai dám lấy tức phụ có một thân mẫu ác độc vậy chứ.

Nhưng Vệ thị đã hạ quyết tâm, nàng ta ôm Kỷ Bảo Phù dịu dàng an ủi.

Muốn lấy nàng ta làm lá chắn ư? Vệ thị cười nhạo trong lòng.

*

Sáng sớm tinh mơ, Hàn Thị phái người đợi ở cổng thành, còn mình sửa soạn đơn giản rồi liền tới thượng phòng.

Kỷ Thanh Thần vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi, có điều tinh thần so với hôm qua đã tốt hơn nhiều. Sau khi Hàn Thị tới, tự mình vắt khăn lau mặt cho nàng, còn ôn nhu nói: “Hôm nay lão thái thái và đại tiểu thư sẽ về, Nguyên Nguyên có vui không nào?”

Tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào, gật gật đầu, nhưng đáy lòng lại đang cười thầm, nhìn bộ dáng căng thẳng của Hàn Thị, xem ra lão thái thái Kỷ gia nhất định là một nhân vật rất lợi hại.

Hàn Thị lại bảo nhà bếp truyền bữa sáng đến, vẫn là cháo đựng trong chén sứ trắng nhưng lần này là cháo đậu đỏ, bên cạnh là một chiếc đĩa sứ nhỏ bày hoa mận và các món ăn kèm khác nhau, khiến người ta chỉ cần nhìn vào là thấy thèm ăn.

Kỷ Thanh Thần vờ khách sáo với Hàn Thị nên nở nụ cười ngọt ngào hỏi: “Đại bá mẫu đã ăn sáng rồi sao? Hay là đại bá mẫu ăn cùng với Thanh Thần đi ạ.”

“Bé ngoan của ta, bây giờ lại còn hiểu chuyện như vậy.” Hàn Thị nghe xong lộ vẻ vui mừng, hết lòng yêu thương nàng không ngớt.

Hàn Thị thấy nàng hoạt bát vậy mới yên tâm, tới lúc lão thái thái trở về không phải nhìn thấy tôn nữ đang ốm yếu bệnh tật nữa rồi.

Sau khi bà ta quay về dùng bữa với hai nữ nhi thì có người bẩm báo, nói là xe ngựa của lão thái thái đã đến cổng thành, nửa canh nữa sẽ tới cửa phủ.

“Lát nữa hai con đi cùng nương ra cửa nghênh đón tổ mẫu.” Hàn Thị nghiêm mặt dặn dò Kỷ Bảo Vân và Kỷ Bảo Nhân.

Kỷ Bảo Vân gật đầu, nhưng Kỷ Bảo Nhân lại hỏi: “Có gọi nhị tỷ không ạ?”

Nhị tỷ trong miệng nàng ấy chính là thứ nữ đại phòng Kỷ Bảo Như. Có điều không nhắc còn đỡ chứ hễ nhắc một cái là sắc mặt Hàn Thị liền trở nên lạnh lùng: “Hôm qua nhị tỷ của con tự nhiên nhiễm phong hàn, hôm nay không khỏe nên không thể tiếp đón tổ mẫu.”

“Sao lại trùng hợp như vậy? Thất muội muội vừa rơi xuống nước, nhị tỷ liền ngã bệnh.” Kỷ Bảo Vân cười cười chứ không nghĩ nhiều, chỉ là trước giờ vẫn luôn coi thường người tỷ tỷ này nên mới thuận miệng giễu cợt một câu.

Hàn Thị lộ vẻ thâm trầm nói: “Thân thể nhị tỷ của con xưa nay không tốt, đợi chốc nữa gặp tổ mẫu cũng bớt mồm bớt miệng một chút.”

Lúc này, trong đại phòng viện Tây, Kỷ Bảo Như đang ngồi trên giường La Hán, nhìn Tiền di nương phía đối diện, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Di nương, tổ mẫu trở về mà con lại cáo bệnh e rằng không tốt?”

“Ai ôi cô nương ngốc của ta, con cũng không nhìn xem đã là lúc nào rồi, sao lại lo nghĩ vậy chứ.” Tiền di nương nhìn bộ dáng thận trọng của nàng ấy với nét mặt lo lắng…

Bà ta vội vàng nắm lấy tay Kỷ Bảo Như căn dặn: “Không phải con không biết tại sao lão thái thái lại trở về, Thất tiểu thư đó chính là tim gan của bà ấy, thậm chí đến cả đại thiếu gia của chúng ta cũng không bằng. Hiện tại nàng suýt nữa xảy ra đại họa, con nghĩ lần này lão thái thái về không phải giận chó đánh mèo thì là gì. Con cho rằng vì sao thái thái cứ vậy mà nóng giận tra hỏi những nha hoàn nhị phòng làm chi? Còn không phải là vì muốn tìm kẻ chết thay, thoái thác trách nhiệm của mình ư?”