Tiền ma ma này đã đi theo Hàn Thị lâu ngày, bình thường làm việc vẫn luôn bình tĩnh mà nay lại có hơi thất thố, đôi môi của bà ấy cũng không ngừng run rẩy. Hàn Thị ngẩng đầu nhìn Tiền ma ma, bà ta hơi không vui mà cau mày
Bộ dạng của Tiền ma ma lúc này đang cực kỳ khẩn trương, nhưng xung quanh vẫn còn người khác nên không tiện nói ra.
Cũng may buổi tụ họp này cũng nhanh chóng kết thúc, nhìn thấy sắc mặt của Tiền ma ma có hơi không đúng, một vài vị phu nhân ngay lập tức cười giả lả xin phép cáo từ.
Đợi sau khi tiễn mọi người đi về hết thì Hàn Thị lập tức hỏi Tiền ma ma: “Đã xảy ra chuyện gì, sao ma ma lại hoảng hốt như thế?”
Kỷ gia là thế gia có truyền thống làm nông và nho học hàng trăm năm nay, từ đời của Cao Tổ, các con cháu sau này cũng đều vào triều đình làm quan, nên quy củ và nền nếp ở Kỷ gia nghiêm khắc hơn những nhà bình thường rất nhiều. Mà Tiền ma ma lại làm ra vẻ thất thố trước mặt người ngoài khiến cho bà ta mất mặt với những vị thái thái khái, phu nhân khác.
Bà ta cực kỳ không hài lòng.
“Phu nhân, thất tiểu thư xảy ra chuyện rồi.”
Tiền ma ma vội vàng mở miệng, tay chân bà ấy cũng mềm nhũn ra rồi, suýt chút nữa còn không đứng được.
Nghe được lời này, Hàn Thị soạt một cái đứng dậy, bà ta nhìn Tiền ma ma, hít một hơi thật sâu sau đó mới mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi, thất tiểu thư còn đang ở nhà cơ mà?”
“Thất tiểu thư bị rơi xuống nước.”
Mới khi nãy người trong phủ đã phái người đến đây báo tin, bà ấy nghe xong đã hoảng hốt, rồi vội vàng chạy lại đây báo cho Hàn Thị.
Hàn Thị cảm thấy thân thể mình hơi nhũn ra, sau đó thấy trước mắt cũng mờ đi, muốn ngất xỉu. Cũng may nha hoàn thân cận bên người bà ta nhanh tay lẹ mắt mà đỡ được thân thể của bà ta.
Hai người Kỷ Bảo Vân và Kỷ Bảo Nhân nhìn thấy nương mình ngất xỉu thì cũng hoảng hốt chạy đến.
Cũng may là Yến Thảo đỡ được bà ta, nên bà ta mới không ngất lịm đi, Hàn Thị khó nhọc mà ra lệnh: “Người đâu, chuẩn bị xe, hồi phủ.”
Kỷ Bảo Vân nhìn thấy Hàn Thị mệt mỏi như thế mà còn muốn nhanh chóng trở về thì tức giận mà nói: “Nương, thất muội muội là quý nhân sẽ không sao đâu, người nên lo cho thân thể người thì hơn.”
Kỷ Bảo Nhân cũng hiếm khi đứng chung chí tuyến với tỷ tỷ, nàng ấy cũng đứng ra khuyên nhủ: “Tỷ tỷ nói đúng đó nương, người nên đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Da đầu của Hàn Thị căng chặt, ba ta hận không thể mọc ra một đôi cánh để bay về phủ ngay lập tức. Đã thế hai người nhi nữ của bà ta còn không làm rõ được tình hình lại còn khuyên bà ta đi nghỉ ngơi.
“Tình hình hiện giờ thế nào rồi.” Hàn Thị mở miệng hỏi, nhưng trong lòng không ngừng tự trấn an bản thân.
Đứa nhỏ này bình thường muốn ra ngoài thì cũng có nha hoàn rồi ma ma đi theo, tận năm, sáu hạ nhân cho dù nó có rơi xuống nước thì cũng chỉ bị hoảng sợ thôi sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nhưng Tiền ma ma lại ngập ngừng không nói khiến cho Hàn Thị nóng ruột, tức giận mà mắng: “Rốt cuộc thế nào rồi!”
“Người báo tin kia nói lúc hắn ta chạy ra khỏi phủ thì thất tiểu thư đã không còn hơi thở nữa.”
Nghe thấy câu này của Tiền ma ma, Hàn Thị cảm thấy bản thân hít thở không thông, bà ta muốn ngất xỉu tại chỗ.
Không còn hơi thở?
Hai tiểu thư Kỷ gia còn lại vẫn đang cố khuyên Hàn thị nghỉ ngơi nghe được câu này thì cũng cả kinh. Lúc trước các nàng nói như thế vì các nàng hiểu rất rõ tính tình của người muội muội này, cho dù tuổi tác vẫn còn nhỏ nhưng tỷ muội trong nhà đều bị nàng trêu ghẹo nhiều lần. Đương nhiên ngoại trừ tỷ tỷ ruột của nàng.
Ngay cả Hàn Thị cũng vậy, ở trước mặt nàng thì bà ta không thể nào bày ra được cái dáng vẻ của trưởng bối để đối đãi với nàng như những tiểu thư khác trong nhà.
Vài ngày trước Lão Thái Thái với Đại tiểu thư vừa mới đi lên kinh thành, nhưng đúng lúc đó thất tiểu thư lại đổ bệnh, nên Lão Thái Thái sợ nàng đi xa sẽ mệt mỏi nên không cho nàng đi theo mà bắt nàng ở lại trong phủ.
Mà Lão Thái Thái đi chưa được bao lâu thì Hàn Thị đã tức giận đến đến không thể kiềm chế được nữa. Lúc trước thất tiểu thư được nuôi dưỡng ở bên cạnh Lão Thái Thái, Hàn Thị biết nàng được Lão Thái Thái cưng chiều, nhưng bà ta trăm triệu lần không ngờ đến Lão Thái Thái cả đời đoan trang, hiểu lễ nghĩa, lại có thể nuôi ra một quỷ nhỏ cực kỳ điêu ngoa.
Một đứa bé nhỏ, một khi đã tùy hứng lên thì cứng mềm, dầu muối đều không ăn, không ai có thể nói nổi nàng.
Mà hai người Bảo Nhân và Bảo Vân cũng đã ăn thiệt ở chỗ nàng vài lần.
Bởi vì hôm nay vừa hay lại là ngày lễ, mà Hàn Thị lại không muốn ở trong nhà đối phó với tiểu tổ tông này, nên bà ta kéo theo hai nữ nhi trốn đi từ sáng sớm. Nào ngờ đâu chỉ mới rời mắt đi một tí thì tiểu tổ tông kia đã quậy đến nỗi để bản thân rơi xuống nước, rồi mất mạng cơ chứ...