Chương 47: Uy hϊếp
Lam Phương giật mình nhìn Bảo Minh đang đi vào , nhìn anh ngồi chĩm chệ trên ghế mà cô lo lắng , bước tới ngồi đối diện.- Anh ..sao anh lại ở đây ?- Lam Phương hỏi
- Sao anh không ở đây được chứ ?- Bảo Minh nói
- Bảo Minh..anh đi về Hàn đi ! - Lam Phương nói
- Sao anh phải về .. anh tới đây để tìm em mà !- Bảo Minh nói
Lam Phương hoảng hốt nhìn anh .
- Tôi nói anh biết dù anh làm cách nào thì tôi và Thiên Ân cũng không rời xa Vũ Phong đâu !- Lam Phương nói
- Vậy à..nhưng anh không cần Thiên Ân ..anh cần em thôi !- Bảo Minh nắm chặt lấy 2 tay cô
- Anh đang làm trò gì vậy hả ? Buông tôi ra !-Lam Phương nói
- Ô..nhưng anh không thích thì sao ?- Bảo Minh cúi mặt gần lại cô
Lam Phương bèn đá chân lên thì bị Bảo Minh bắt được , khe cười .
- Em không phải là đối thủ của anh đâu !- Bảo Minh hôn nhẹ vào môi cô
Lam Phương khó chịu vùng vẫy , thì tiếng gõ cửa vang lên nhưng Bảo Minh không thề có ý dừng lại , dùng chân còn lại của mình đá vào Bảo Minh , lúc này anh mới buông tha cho cô.
- Anh là đồ tồi bại !- Lam Phương nói
- Lam Phương à..đây chỉ là món quà mà anh dành cho em suốt thời gian qua thôi !- Bảo Minh nói
- Tôi không cần !- Lam Phương nói
- Ôi..em làm anh đau lòng quá ..chẳng phải trước đây 2 ta có khoảnh khắc đáng nhớ sao ?- Bảo Minh đưa lên một bức ảnh hình cô đang ngủ trong vòng tay cậu
- Anh...anh đang uy hϊếp tôi sao ?- Lam Phương nói
- Anh không hề uy hϊếp em gì cả ..anh chỉ muốn em ngoan ngoãn nghe theo anh thôi ! Bây giờ anh về công ty , một ngày khác gặp lại !- Bảo Minh vẫy tay
Lam Phương ngã xuống sôpha , 2 tay chống lên trán, Bảo Minh bước ra ngoài hớn hở thì bắt gặp được Chi Linh và Trâm Thảo.
- Chào 2 em ..nhớ chăm sóc vợ anh giùm nhé !- Bảo Minh nói
- Đừng làm nhưng trò hèn hạ đó đối với Lam Phương ..anh thật là đê tiện !- Trâm Thảo nói
- Trâm Thảo à..em đừng nóng như thế chứ !- Bảo Minh nói
- Bảo Minh..nếu anh xem em là em họ của anh thì đừng có làm như thế với Lam Phương..bằng không dù là ai em cũng không nhân nhượng đâu !- Chi Linh nói lạnh lùng
- Được thôi..anh sẽ xem em làm gì nhé..em họ !- Bảo Minh bỏ đi
Chi Linh và Trâm Thảo bước vào , Lam Phương ngước lên nhìn Chi Linh kkhe mỉm cười bước tới nắm chặt tay cô .
- Mọi chuyện sẽ qua thôi ! - Chi Linh nói nhẹ
- Ừ..!- Lam Phương gật đầu nhưng trong lòng cô cứ có cẩm giác bất an
Bảo Minh khẽ cười bước lên xe .
- Mọi chuyện như anh nói à ! - 1 cô gái bí hiểm nói
- Đừng bao giờ có chuyên gài bom trong phòng Lam Phương nữa đấy ..tôi không tha cho cô đâu !- Bảo Minh nói
- Haha..tất cả những gì anh đang có cũng từ ... a..nếu anh làm hại tôi thì cái tổ chức đó cũng không còn đâu !- Huyền Nhi nói
- Đừng tưởng những thứ cô giấu thì có thể giấu được mãi ..và tôi nói cho cô biết là người tôi cần là Lam Phương ..Dung Bạch Lam Phương ..chứ không cần những kẻ khác rõ chứ ?- Bảo Minh nói
- Hiểu rồi ..cung như anh tôi chỉ cần Vũ Phong..Lâm Hắc Vũ Phong thôi !- Huyền Nhi mỉm cười
Chiếc xe cứ thế lăn bánh đi 2 người ới 2 dòng suy nghĩ khác nhau , Bảo Minh khẽ đăm chiêu với suy nghĩ. Huyền Nhi khe cười nham hiểm .