“L*и da^ʍ của Niệm Niệm muốn ăn côn ŧᏂịŧ của ai trước? Dươиɠ ѵậŧ của anh trai thô dài, có thể nhét đầy l*и da^ʍ.”
Thẩm Trì nhịn không được đầu tiên, anh da mặt dày lấy dươиɠ ѵậŧ quất lên môi âʍ ɦộ của em gái để khoe khoang.
“Dươиɠ ѵậŧ của ba cũng rất thô, không phải Niệm Niệm thích kẹp dươиɠ ѵậŧ của ba nhất sao?”
Thẩm Vân Chu không cam lòng bị bỏ lại cũng đẩy đẩy chim lớn đang bị con gái đè ở sau lưng lên, thể hiện sự oai hùng của nó.
“Ưʍ... L*и da^ʍ ngứa quá...” Bị anh trai và ba vây quanh dùng dươиɠ ѵậŧ quất đánh, l*и da^ʍ thèm đến mức ào ào chảy nước, nhất thời không biết nên ăn cái nào trước.
“Niệm Niệm mau chọn đi, muốn ăn cái nào trước thì cầm cái đó nhét vào l*и da^ʍ.” Thẩm Trì dùng dươиɠ ѵậŧ quất l*и nhỏ, dươиɠ ѵậŧ của anh đã cứng đến đau.
“Ưʍ... Anh đừng đánh nữa... muốn ăn của ba...”
tn bị anh trai đánh đến ý loạn tình mê, cô nghiêng người đưa mặt nhỏ chôn ở ngực ba cọ cọ.
Ba dịu dàng quá đi, đây là lần đầu tiên cô ăn dươиɠ ѵậŧ, ba sẽ không làm cô bị thương, còn anh trai chỉ cần chạm vào l*и là sẽ không quan tâm gì nữa, cô còn nhớ lần đó anh trai cọ dươиɠ ѵậŧ đến mức chân cô bị trầy da, cô đau tận vài ngày mới khỏi.
“Bé cưng...” Nghe Niệm Niệm nói muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của mình trước, Thẩm Vân Chu vui vẻ hôn gương mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó ôm con gái, muốn đổi vị trí với con trai.
Nhưng Thẩm Trì lại có chút không vui, anh cầm dươиɠ ѵậŧ lớn đánh thật mạnh vài cái vào l*и da^ʍ, nhìn môi âʍ ɦộ đáng thương hơi run rẩy, anh cố ý uy hϊếp cô, “Niệm Niệm không muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của anh trước sao? L*и da^ʍ cần phải chuẩn bị trước đấy, cẩn thận lát nữa anh cᏂị©Ꮒ em đến hôn mê luôn.”
“Tránh ra, con ôm em gái đi, nói nhiều thế làm gì.”
Sự uy hϊếp của Thẩm Trì không hề có lực sát thương với hai cha con kia, tn biết ba sẽ che chở mình, nên cô còn làm mặt quỷ với anh trai.
Thẩm Vân Chu thì đá con trai một cái, sau đó cẩn thận ôm con gái vào lòng anh.
Thẩm Trì ấm ức nhận lấy em gái, tay anh cầm hai chân cô dạng ra để ba thuận tiện cắm dươиɠ ѵậŧ vào.
“Sẽ có chút đau đấy, Niệm Niệm không thoải mái thì phải nói với ba nhé...” Thẩm Vân Chu ngồi quỳ ở đối diện con gái, hắn nắm dươиɠ ѵậŧ thô to như cánh tay trẻ em cọ cọ ở huyệt khẩu.
“Ưʍ... Ba nhẹ chút...” Tuy cô rất muốn ăn, nhưng con chim to như hổ rình mồi cọ qua cọ lại ở miệng huyệt như thế vẫn khiến Niệm Niệm có chút sợ.
Cô hơi thấp thỏm bám vào cánh tay anh trai, chờ đợi ba cắm vào.