Sau khi ăn cơm chiều rồi thu dọn xong hết thảy, theo như bình thường Thẩm Niệm sẽ muốn ngủ cùng một trong hai người là anh hai hoặc ba, nhưng đêm nay, hai ba con sau khi tắm cho Thẩm Niệm xong thì ôm cô về phòng của chính mình, Thẩm Niệm lôi kéo tay của anh hai vô cùng đáng thương không cho anh rời đi.
“Anh hai, đêm nay ngủ cùng Niệm Niệm được không?”
“Nếu anh hai ở lại, đêm nay Niệm Niệm sẽ không thể nghỉ ngơi thoải mái được.” Nhìn đôi mắt to ngập tràn nước mắt của em gái, Thẩm Trì lại xoay người ngồi ở mép giường của em gái, Thẩm Niệm vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm trên người thơm ngát, cặρ √υ' mềm như đậu hũ theo hô hấp nhẹ nhàng run rẩy, Thẩm Trì phủ tay lên vυ' cao ngất của cô, cẩn thận xoa bóp.
Ngày mai Thẩm Niệm phải mở huyệt, l*и nhỏ bị liếʍ mυ'ŧ còn sưng đỏ, đêm nay anh và ba muốn để cô nghỉ ngơi thoải mái, bằng không ngày mai cᏂị©Ꮒ tàn nhẫn sợ là l*и nhỏ không chịu nổi. Thẩm Trì ở trong phòng em gái dỗ hồi lâu cô mới ngủ, Thẩm Trì nhẹ nhàng lấy ra bàn tay nhỏ đang nắm côn ŧᏂịŧ của mình, tắt đèn, rón ra rón rén đi ra ngoài.
Một đêm yên lặng.
Ngày hôm sau có lẽ trong lòng nhớ mong chuyện mở huyệt, Thẩm Niệm tỉnh dậy rất sớm, nghĩ l*и nhỏ của mình hôm nay có thể ăn được dươиɠ ѵậŧ lớn mà bản thân thèm nhỏ dãi đã lâu, trái tim nhỏ của cô thình thịch nhảy có hơi dồn dập, cô đi vào phòng để đồ tỉ mỉ chọn lựa một cái quần màu đen chữ Đinh (丁), qυầи ɭóŧ chỉ có một mảnh vải ren nhỏ của phía dưới, vừa vặn có thể che khuất thịt âʍ đa͙σ, vải ren kết hợp với một sợi dây luồn qua rãnh mông nhỏ kéo dài ra phía sau, khi hai chân khép lại, vùng tam giác thần bí cực kỳ hấp dẫn người, Thẩm Niệm ngắm nghía cơ thể xinh đẹp của mình ở trước gương hồi lâu, sau đó hai má đỏ bừng đẩy cửa đi thẳng xuống lầu.
Ba con nhà họ Thẩm chờ ngày này đã lâu, nhìn đôi chân thon dài của Niệm Niệm bước từng bước xuống cầu thang, âm huyệt mềm mại ở giữa hai chân được bảo vệ dưới một sợi vải ren mảnh như ẩn như hiện, hô hấp của hai người cũng càng ngày càng thô nặng, côn ŧᏂịŧ ở dưới thân đã hoàn toàn đứng thẳng từ lâu, cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của Thẩm Niệm đã phát run rẩy nhỏ khó phát hiện, giống như đang chào hỏi với cô.
Ánh mắt của ba và anh hai vẫn luôn dính ở trên người cô theo từng chuyển động, có mấy bậc thang hai chân của Thẩm Niệm lại càng đi càng mềm, cô đành phải đỡ lan can, thịt mềm l*и nhỏ càng cắn chặt, không muốn để nước da^ʍ xấu hổ chảy ra.
“A… Ba… Mau tới đỡ con, nhũn chân rồi…” Còn hai bậc thang, chân của Thẩm Niệm mềm đến không đứng nổi, cô dựa nghiêng trên lan can chờ ba tới đỡ, cặρ √υ' đẫy đà bị cô ấn ở trên cánh tay, lộ ra một khe rãnh sâu, mông nhỏ nhếch lên càng khiến l*и nhỏ ngập nước da^ʍ lộ ra, hai cánh thịt môi tham ăn co rút mυ'ŧ vào sợi dây kia.
“Con gái dâʍ đãиɠ, còn chưa bắt đầu ăn dươиɠ ѵậŧ l*и nhỏ đã chảy nhiều nước như vậy.”