Bị Ép Gả Cho Em Trai Nam Chính

Chương 25: Phàm trần trăm năm

Thẩm Ninh múc nước đầy cốc gỗ, hắt lên người Vu Khách. Tính nàng vốn không tốt, mấy nay còn bị hai người bọn họ ép chết dí trên thuyền, nàng sớm đã bực gần chết mà gã còn dám nói nàng này nọ, đã thế còn không kiêng rè nói trước mặt nàng! Tưởng nàng không biết giận hay gì?

Hoa chẳng còn gì đẹp đẽ trong mắt Thẩm Ninh, nàng ném nó qua một góc, chống tay lết vào khoang thuyền trước mặt hai người.

Trong thuyền lục đυ.c một lát thì không còn truyền ra bất cứ tiếng động nào nữa, chắc nàng đã ngủ rồi.

Đoàn Cảnh Du đưa mắt nhìn đi, không biết vô tình hay cố ý, ánh mắt hắn dừng lại trên bó hoa bị nàng vứt bỏ.

Quỷ Cốc giống như trong ký ức của Thẩm Ninh, thật sự trừ xám và trắng thì chẳng còn một màu sắc nào khác. Từ nhỏ đến lớn hắn đã quen với hoàn cảnh sinh trưởng của mảnh đất ấy, cho nên không hề hay biết thế giới bên ngoài lại tồn tại nhiều thứ đẹp đẽ như nàng.

Hoa dại nhiều màu, đỏ vàng chiếm chủ đạo, một vài đóa xuyến chi, cúc dại, dã quỳ lẫn lộn. Hắn đều không biết chúng tên là gì.

Vu Khách nhìn theo tầm mắt hắn, không nói một lời đi đến gom chúng lại thành bó giống cách Thẩm Ninh đã làm. Bên cạnh đống hoa còn một cái cốc nhỏ, nghĩ nghĩ, gã cũng cầm lên mang đến bên cạnh Đoàn Cảnh Du.

Đoàn Cảnh Du nhíu mày, đoán chừng hắn cũng không biết nàng tính làm gì với hai thứ này.

Nhưng lỡ làm nàng giận rồi, giờ gọi nàng dậy giải thích cũng không khả thi.

Vu Khách thì không có nhiều suy nghĩ khúc triết giống hắn, thấy hai thứ bé nhỏ này mà phải cầm bằng hai tay thì hết sức vướng víu, chi bằng gộp lại.

Vu Khách cắm cả bó hoa vào trong cốc gỗ, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt kỳ lạ của Đoàn Cảnh Du.

Gã muốn giải thích, nhưng nhất thời không biết nói gì. Khả năng giao tiếp của gã không tốt, vốn từ chỉ đủ để theo dõi miêu tả người khác, chứ nếu để hình dung suy nghĩ của bản thân thì gã lại không nói được.

Gã mấp máy khóe môi mãi không nói được ra tiếng, Đoàn Cảnh Du phất tay, rõ là cũng chẳng đặt hy vọng có thể nghe được cao kiến gì của hắn.

“Bỏ đi.”

Đêm tối trên sông, thuyền của họ dần dần rời xa trạm gác. Đến canh ba, Đoàn Cảnh Du chong một ngọn đèn bão, đặt bên mạn thuyền. Hắn vẫn ngồi ở đấy, Vu Khách cũng chỉ yên lặng nhắm mắt ngưng thần nghỉ ngơi bên cạnh hắn.

Đột nhiên, Vu Khách mở mắt ra.

Đoàn Cảnh Du: “Có người rời đi?”

Vu Khách lắc đầu: “Không giống ạ.”

Lúc gã rời khỏi trạm gác có để lại thần thức đánh dấu, chỉ cần có động tĩnh bất thường phát sinh, và điều kiện là gã chưa đi xa khỏi phạm vi năm dặm, thần thức gã để lại sẽ có thể kịp thời cho gã biết chuyện gì đang xảy ra tại nơi đó.

Vừa rồi thần thức của gã phát hiện có dấu hiệu bất thường, nhưng vì ở quá xa, gã cũng không xác định được cụ thể là có chuyện gì.

“Thần thức truyền âm.” Đoàn Cảnh Du suy đoán. Dù đã đoán ra có người tiết lộ hành tung của mình, song trông hắn chẳng có vẻ gì là tức giận khi biết mình bị theo dõi cả.

Vu Khách giật mình, vội vàng nhắm mắt lại, ý định phóng ra thần thức hủy đi đạo truyền âm kia.

Đoàn Cảnh Du thong thả nói: “Tin đã truyền đến nơi, ngươi có chặn cũng không kịp.”

Vu Khách nói: “Công tử cứ mặc bọn chúng thăm dò người vậy sao?”

Ánh mắt Đoàn Cảnh Du vô thức nhìn vào trong khoang thuyền.

“Ai nói với ngươi bọn chúng theo dõi ta?”

Vu Khách sửng sốt nhìn theo ánh mắt hắn.

Đoàn Cảnh Du miết một cánh hoa trong cốc gỗ, hắn nói khẽ: “Héo mất rồi?”

Vu Khách không nghe rõ, cũng không thấy Đoàn Cảnh Du nói lại, nên chỉ tưởng rằng mình ảo giác nghe nhầm mà thôi.

Đoàn Cảnh Du không để tâm Vu Khách thấy thế nào, hắn ngưng tụ linh lực quanh mình thành từng giọt Linh Lộ nhỏ vào trong cốc gỗ. Cánh hoa héo rũ đột ngột tiếp nhận luồng linh lực khổng lồ đồng loạt tươi tỉnh lên, Đoàn Cảnh Du thỏa mãn câu môi, chợt nghe hắn đặt câu hỏi: “Bên Cư Thiên thế nào rồi?”

Đã ba ngày kể từ lúc bọn họ rời khỏi nhà họ Thẩm, nhưng đây là lần đầu tiên Đoàn Cảnh Du đề cập đến chuyện bên kia.

Vu Khách: “Nghiên truyền đạt phong ấn dưới Diêm Hải sợ rằng không thể chống đỡ được bao lâu. Thẩm Trường đã gửi thư cầu viện tới Huyền Sinh và Vô Tịch, thỉnh cầu mấy lão quái xuống núi hợp lực gia cố phong ấn. Các nơi khác cũng không ngoại lễ, giống chuyện năm đó xảy ra tại Vô Độ, các phái đều đã cho người đến trợ giúp.”

“Còn có một chuyện.” Vu Khách nhìn thẳng Đoàn Cảnh Du: “Bởi vì trước đó phong ấn Diêm Hải từng bị xé rách hai lần, cộng thêm lần này là lần thứ ba. Nhưng tại lần gia cố phong ấn thứ hai thật sự không còn vấn đề gì, cho nên bọn họ đặt ra nghi vấn có người giở trò. Mà kẻ tình nghi lớn nhất, chính là công tử, vì vừa vặn lần nào Diêm Hải xảy ra biến cố, đều có mặt công tử.”

Gió trên sông thổi mạnh, cốc hoa yếu ớt bị gió thổi nghiêng ngả. Đoàn Cảnh Du để nó vào trong góc, bình tĩnh nói ra tiếng: “Chừng nào?”

Vu Khách biết hắn hỏi chừng nào không phải “chừng nào thì nghi ngờ mình”, mà là “chừng nào phong ấn Diêm Hải sụp đổ hoàn toàn”.

Vu Khách trả lời: “Nghiên nói, chỉ sợ là chuyện trong nửa tháng tới.”

Đoàn Cảnh Du khựng lại: “Nhanh thế à?”

Hắn chỉ nói chứ không cần ai trả lời, Vu Khách biết ý giữ im lặng.

Đoàn Cảnh Du đứng dậy, đi về phía khoang thuyền. Trước khi vào trong, hắn nói: “Không còn chuyện của nha đầu kia nữa, kêu nó về sớm đi.”

Vu Khách “vâng” một tiếng rồi thôi.

Thẩm Ninh đang dỏng tai nghe lỏm thì cảm nhận được có người đang đến gần. Nàng bình tĩnh xoay người vào trong, đưa lưng về phía ngoài thuyền, nàng nhắm mắt lại, ép mình đi vào giấc ngủ.

Chỉ tiếc ở cái là nàng có đủ tố chất để diễn kịch nhập vai trước mặt Đoàn Cảnh Du, lại không có khả năng nằm xuống là ngủ ngay được.

Đoàn Cảnh Du đi vào trong. Khoang thuyền đủ lớn để ba người nằm, từ bên ngoài đi vào có một bậc thang nhỏ, Đoàn Cảnh Du ngồi ở đó, bên trái là cái đầu bù xù tóc rối đen bóng của Thẩm Ninh.

“Quay đầu ra đây.” Tiếng hắn rõ ràng mạch lạc vang lên, trong đêm nghe như tiếng quỷ gọi người đi chơi vậy.

Thẩm Ninh: “?”

Nàng không quay.

Đoàn Cảnh Du lại nói: “Đừng để ta phải xách đầu ngươi lên.”

Thẩm Ninh cựa quậy, giả bộ mình chỉ trở mình khi ngủ, hết sức ngoan ngoãn quay đầu ra.

Lòng nàng gào thét: “Cái đồ điên!”

Nhưng Đoàn Cảnh Du nhìn đống tóc lòa xòa trên mặt nàng vẫn ngứa mắt, tự dưng tò mò không biết vừa nãy nàng vì muốn nghe trộm mình nói chuyện đã phải bày ra tư thế tréo ngoe nào.

Hắn bỗng nói: “Tóc rối quá, hay để ta cắt bớt giúp ngươi nhé?”

Thẩm Ninh: “...”

Bộ tên này bị bệnh thật à?!

Thẩm Ninh nhịn nhục “dụi” mắt, thấy tóc “ngứa” quá nên mơ màng vuốt lại cho gọn gàng sạch sẽ.

Thấy thứ đáng tiền duy nhất của nàng cuối cùng cũng được đối xử tử tế, Đoàn Cảnh Du vừa lòng chống tay lên cằm, cứ thế ngồi ngắm “mặt” nàng chằm chằm.

Thẩm Ninh: “...”

Ngủ cũng không yên nữa là sao?!

Bọn họ không có chủ đề chung để nói với nhau, sau khi nàng vén tóc cho hắn nhìn mặt thì Đoàn Cảnh Du cũng không lên tiếng nữa.

Con thuyền thong thả trôi trên dòng Huyền Vũ. Hai bên bờ sông u ám không chong đèn, cả một vùng trời chỉ có một mặt trăng và một ngọn đèn bão le lói Đoàn Cảnh Du thắp để bên mạn thuyền. Cứ thế, có lẽ là vì bầu không khí tĩnh lặng và niềm tin hiện tại Đoàn Cảnh Du sẽ không gϊếŧ mình, Thẩm Ninh dần buông lỏng cảnh giác, đi vào giấc ngủ.

Mấy nay thời gian nàng ngủ còn nhiều hơn trước. Ngày còn ở Thẩm gia chí ít nàng vẫn có thể giữ tỉnh táo trong suốt năm canh giờ, nhưng từ chiều tới hiện tại chẳng qua mới chỉ ba canh mà nàng đã không còn đủ sức để chống đỡ tinh thần đang sụp đổ.

Phá hủy phong ấn Diêm Hải hao tổn quá nhiều máu thịt của nàng, tuy rằng nàng có quỷ khí bên trong Hắc Ngọc để ăn gian, nhưng trừ giữ tạm được nửa cái mạng, thì nàng vẫn phải trả giá rất đắt.

Thời gian tỉnh táo của nàng sẽ ngày một ít đi, hôm nay là ba canh giờ, mai kia không khéo chỉ còn một đến hai canh, cho tới khi cơ thể nàng chạm tới cực hạn, không còn chống đỡ nổi, rồi sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Nhưng Thẩm Ninh làm sao có thể cam tâm cứ thế mà chết?

Thẩm Trường cho nàng hai lựa chọn (chương 14), nhưng nàng không chọn bất cứ một con đường nào lão vẽ ra. Nàng chấp nhận hoàn thành hôn lễ, đi cùng Đoàn Cảnh Du, cược rằng hắn sẽ không rời khỏi Uyên Nguyên nhanh như vậy. Nàng sẽ có thêm thời gian từ hiện tại đến ngày hắn đi để tính toán.

Ngay từ đầu nàng đã không có ý định bỏ trốn trong ngày hôn lễ.

Nàng cũng đã giao hẹn với Nhạc Thượng Anh và Tạ Nguyên Nhất, sau ngày đại hôn thì dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, bọn họ đều phải tìm cách liên hệ lại với nàng – cho dù bấy giờ việc giúp đỡ nàng đã trở thành điều trái đạo nghĩa với họ.

Sự thật là nàng đã đúng, ít nhất Đoàn Cảnh Du sẽ ở lại Uyên Nguyên thêm mười lăm ngày nữa.

Nếu nàng đoán không sai, ngày phong ấn Diêm Hải triệt để sụp đổ, hắn cũng sẽ đưa nàng cùng trở về Quỷ cốc.

Đây có thể sẽ là lần cuối cùng nàng đánh cược với hắn.

Nếu thua, nàng vĩnh viễn trở thành vật trong tay hắn, từ nay về sau sẽ phải mặc cho hắn bài bố, không còn bất cứ quyền lợi nào. Cho dù được sống hay bị ban chết, nàng cũng vĩnh viễn là một con rối hình người mà thôi.

Mà nếu thắng, điều nàng hy vọng đơn giản cũng chỉ có tự do. Ẩn cư cũng được, nàng thậm chí còn tính đến chuyện rạch nát gương mặt mình, không muốn gặp ai, làm phế nhân cả đời không luyện kiếm lại nữa. Phàm trần trăm năm, nếu may mắn nàng sẽ có thể sống đến tám mươi một trăm tuổi, xung quanh không cần con cái, nuôi đại mấy con rắn con bọ bầu bạn tìm lạc thú điên cuồng cũng được. Còn nếu không thể chết già vì cơ thể tàn tạ, thì cùng lắm nàng sẽ tự hạ độc chết mình.

Ít nhất thì đấy cũng là lựa chọn của nàng.