Bị Ép Gả Cho Em Trai Nam Chính

Chương 23: Đừng làm nàng đau

Nhưng đắc ý chưa được bao lâu thì sắc mặt Thẩm Ninh đột nhiên thay đổi, cuối cùng nàng vẫn phải vịn tay vào người Đoàn Cảnh Du thì mới miễn cưỡng đứng vững được. Đoàn Cảnh Du tốt tính để nàng dựa vào, cúi đầu bình tĩnh nhìn nàng, trông như có thể thông qua biểu cảm trên gương mặt nàng để lần ra manh mối nào đó.

Chắc chẳng có tân nương xuất thân phú quý nào như nàng, ngày trọng đại của mình mà chỉ phủ một lớp phấn nhẹ, vừa di chuyển một lát đã làm lớp phấn mờ nhạt đi nhiều. Không còn phấn son che giấu, sự mệt mỏi thể hiện trên làn da trắng nhợt bệnh tật của nàng phản ánh rõ ràng dưới đôi mắt hắn.

“Hại người hại mình.” Hắn nói.

Thẩm Ninh vẫn còn cười được, nàng không phủ nhận, chỉ ôm miệng ho khan, làm nụ cười dang dở trên môi trông vào khó coi cực điểm.

Đoàn Cảnh Du cau mày, hắn không thích dáng vẻ này của nàng chút nào.

“Khó chịu?”

Cổ họng Thẩm Ninh bỏng rát như bị lửa thiêu, nghe hắn hỏi nhưng nghẹn không trả lời nổi, lát sau nàng quay đầu ôm ngực nôn ra một búng máu đen. Máu vừa nhổ ra đất không biết vì sao lại đột nhiên bốc khói, chẳng mấy chốc đã hóa thành một đống máu khô đóng vảy đen xì.

Thẩm Ninh chẳng buồn nhìn mà nói: “Ta chỉ mất có nửa cái mạng, đổi lại là bọn chúng chết không toàn thây, thế là hời rồi, khó nữa ta cũng chịu được.”

Đoàn Cảnh Du rõ ràng cũng không biết nàng vay mượn tự tin ở đâu mà súng sính như vậy.

Hắn thấy nàng nhếch môi cười, bên tai là tiếng nàng nói: “Nói chơi vậy thôi, ta biết tự lượng sức mà.”

“Không nhắc vụ này nữa.” Thẩm Ninh dừng lại, đột nhiên chuyển chủ đề: “Nói chuyện của huynh đi, ta tưởng giờ huynh phải gấp gáp đưa ta về chứ, sao lại lạc tới chỗ này? Đây là đâu vậy?”

Đoàn Cảnh Du thấy sắc mặt nàng đã hồi phục được chút huyết sắc, không trả lời mà quay đầu đi.

Bàn tay Thẩm Ninh vẫn đang nắm chặt lấy vạt áo hắn, khi hắn đi, Thẩm Ninh vô thức siết tay, cả người cứ thế bị kéo đổ về phía trước.

Thẩm Ninh vội vàng buông tay, bám vào thân cây bên cạnh. Nàng cao giọng gọi bóng người đã cách mình mấy trượng: “Này! Thê tử mới qua cửa của huynh đang bị thương đấy, sao huynh lại bỏ đi trước thế hả?!”

Nàng gọi nhưng chẳng ai nghe, Đoàn Cảnh Du vẫn cứ đi thẳng. Nhìn bóng lưng thoải mái thong dong của hắn, cuối cùng Thẩm Ninh cũng chết tâm với việc hắn sẽ quay lại đưa nàng cùng đi.

“Là huynh ép ta đấy.” Thẩm Ninh thò tay vào nhẫn trữ vật của Tạ Nguyên Nhất, lục một hồi thì nhặt ra được hai viên Hồi Nguyên đan.

Nàng không nghĩ nhiều nhét cả hai viên vào miệng nhai sống, đan dược đắng trát nuốt đau cả họng, nhưng vừa xuống cổ thì lập tức hóa thành một dòng nước ấm, lan tỏa khắp kỳ kinh bát mạch của nàng.

Đau đớn được xoa dịu, Thẩm Ninh không cần đứng dựa vào cây nữa. Nàng trông ngóng nhìn trời, thất thần đếm nhẩm từ một đến mười ba lần, sau khi xác định Đoàn Cảnh Du thật sự đã bỏ mặc mình, trong mắt Thẩm Ninh lóe lên tia sáng, lập tức quay đầu đi hướng ngược lại.

Chẳng ngờ vừa quay đi, đầu nàng đã dúi vào một tảng đá. Trán Thẩm Ninh bị đập đau, vang đánh “bụp” một tiếng, nàng nhăn mày xoa trán, mắt nhắm mắt mở tính đạp hòn đá ngáng đường mình để trút giận, nhưng vừa nâng giò hạ xuống, ngẩng đầu đã thấy gương mặt Diêm Vương đang đeo mặt nạ của Vu Khách.

Thẩm Ninh: “...”

Vu Khách chưa từng xuất hiện bên cạnh Đoàn Cảnh Du khi nàng có mặt, nhưng trực giác nói với Thẩm Ninh tên này đích xác là người của tên kia. Trên người bọn họ đều tỏa ra một mùi hương vô cùng đặc trưng, Thẩm Ninh ngửi là biết!

Trừ mùi chó khú ra thì chả còn mùi nào nữa cả!

Biết ngay tên khốn kia không tốt tính muốn thả nàng đi đâu.

Đôi mắt lạnh nhạt dưới lớp mặt nạ Diêm Vương của Vu Khách quét một lượt lên người Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh bị hắn tra tấn bằng mắt mà cả người như nổi nhọt, ngưa ngứa râm ran muốn tát một cái ghê.

Kể cũng lạ, trước đây cả ngày nói hai ba câu ở một mình suốt nàng vẫn thấy bình thường, nhưng gần đây mỗi khi tỉnh táo không ngủ thì trong lòng nàng luôn có một cảm giác trống rỗng, âm u đáng ghét dây dưa ăn vạ tinh thần nàng. Để thoát khỏi cảm giác này mà lời nàng nói trong vòng mấy tháng đã bằng số từ mà mười lăm năm luyện kiếm bị câm gộp lại.

Lòng nàng lúc này cũng không khá hơn, nàng bức thiết cần nói gì đó để xoa dịu nội tâm không chịu yên tĩnh của mình.

Thế là Thẩm Ninh mở miệng hỏi: “Vị Đá đại ca này, huynh xê ra một tí cho tiểu muội mượn miếng đất để nhích được không?”

Đá đại ca mặt không đổi sắc không nói một lời, thân thiện xách cổ áo sau gáy Thẩm Ninh lên. Trông Thẩm Ninh trong tay Vu Khách cứ như nhái con hai lạng vậy, nhẹ hều.

“Á?” Thẩm Ninh kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hai chân mình dần rời khỏi mặt đất, thế mà trông nàng vẫn thấp hơn gã cả cái đầu.

Họ Đoàn kia cho tên này ăn cái giống gì mà to cao thế!

Tiếng Vu Khách văng vẳng bên tai nàng: “Đắc tội.”

Thẩm Ninh: “...”

Đắc cái tổ sư mi!

Thẩm Ninh bị Vu Khách xách về bên cạnh Đoàn Cảnh Du. Vừa nãy do bị hạn chế tầm nhìn, Thẩm Ninh mới không rõ nơi Đoàn Cảnh Du chọn để dừng lại là đâu. Nhưng bị Vu Khách nắm cổ xách như chó lượn vài vòng, cuối cùng nàng cũng lục ra được trong trí nhớ một tấm bản đồ.

Lâm Miên có Kính Chi sơn, có núi Vô Độ và có tin tức Đoàn Cảnh Du muốn biết.

Dưới núi Kính Chi có một dòng sông tên Huyền Vũ, muốn đến Lâm Miên thì buộc phải đi theo dòng sông này. Trên Huyền Vũ có cấm chế cấm phi hành và cấm sử dụng linh lực, cho nên Đoàn Cảnh Du mới không thể sử dụng Hoạt Vụ Môn đi thẳng tới Lâm Miên.

Vu Khách đi nhanh xuống núi, đi thẳng đến bên cạnh Đoàn Cảnh Đu đang đứng ở bờ sông đợi thuyền.

Thẩm Ninh tức đến mụ đầu, thấy mặt Đoàn Cảnh Du thì quay phắt đầu đi.

Đoàn Cảnh Du nhìn nàng lủng lẳng “trong tay” Vu Khách, còn chưa kịp kêu gã thả nàng ra thì đã nghe thấy tiếng Thẩm Ninh gân cổ lên gào: “Nhìn nhìn cái rắm!”

Đoàn Cảnh Du: “...”

Vu Khách mặt lạnh như tiền ôm quyền hành lễ với hắn – nếu như trong tay gã không có một “Thẩm Ninh” thì cái lễ này chắc chắn sẽ rất đẹp, nhưng vì có một “Thẩm Ninh” nên trông hành động của gã hết sức vướng víu.

Thẩm Ninh bị gã dốc đầu xuống xanh mặt nhìn đất, cảm tưởng đầu mình là ổ của cả đoàn quạ đang “quác quác quác” bên tai.

Thẩm Ninh: “...”

“Bảo ngươi đi đón nàng, không phải đi nhặt.” Đoàn Cảnh Du làm mặt như rất chê nói: “Thả nàng xuống.”

Thẩm Ninh: “?”

Không để nàng kịp hối hận vì ăn nói tào lao, Vu Khách đã thẳng tay thả nàng xuống.

Thẩm Ninh bị gã thả rơi tự do xuống mặt đất, cả cơ thể tự nhiên ngã nằm thành tư thế ngồi trên mặt biển phơi nắng như mỹ nhân ngư. Một chân đè lên nhau, một chân ma sát với miếng đá dưới đất, mặt nàng bơ phờ như mắc ai nợ mà không có tiền trả.

Ngẩng đầu nhìn, Đoàn Cảnh Du đã đón được thuyền, còn Vu Khách đang đứng trả tiền cho thuyền phu.

Cúi đầu thấy máu chảy đầy chân mình, nàng chớp mắt. May là nàng chịu đau giỏi, đổi lại là nữ tử khác như Thẩm Hi Diên, chịu một đòn này chắc phải kêu cha kêu mẹ rồi.

“Ê này hai người kia!”

Thẩm Ninh cắn răng gọi lớn, biết hồi nãy mình phát ngôn không lựa lời mới chọc phải Đoàn Cảnh Du. Nên giờ nàng tém lại, gọi mà không thấy ai nghe nên nàng tự tường thuật: “Ta lại què rồi hai vị đại ca, ai đến xách ta lên thuyền hộ với.”

Đoàn Cảnh Du quay đầu nhìn nàng. Thẩm Ninh thấy ánh mắt hắn đã rời xuống đôi chân nằm trong vũng máu của mình.

Ở xa quá nên nàng không nhìn rõ được biểu cảm trong đôi mắt xám xịt ấy, nhưng đoán chừng chắc cũng chẳng có gì.

“Đi qua, đưa nàng đến đây.” Đoàn Cảnh Du lạnh giọng nói.

Vu Khách nhận lệnh đang định đi, Đoàn Cảnh Du đứng yên tại chỗ lại bổ sung thêm một câu: “Cẩn thận, đừng làm đau nàng.”

Thẩm Ninh rốt cuộc cũng được trải nghiệm đãi ngộ của tân nương, được người ta bế công chúa lên thuyền.

Tuy rằng người bế nàng không phải tên phu quân chết bầm đang rất rảnh của nàng.