Bị Ép Gả Cho Em Trai Nam Chính

Chương 21: Cô nương, nên ra ngoài rồi

Lập Đông, hai mươi tư tháng chín, Hoàng Lịch không phải một ngày đẹp lắm. Nhưng hôn sự gấp gáp, trong tháng chỉ còn ngày này tạm được, Thẩm Trường bất đắc dĩ đành chọn mà thôi.

Mới sáng sớm, Thẩm Ninh đã bị một đám thị nữ gọi dậy. May mà nàng còn nhớ hôm nay là ngày cưới của mình, bằng không với tính khí bình thường nàng đã sớm cho mỗi đứa một cái vả.

Vệ sinh buổi sáng xong nàng bị sắp xếp ngồi lại bàn trang điểm, hỉ nương phụ trách hôn lễ đang dặm phấn cho nàng.

Lúc Nghiên đi vào, hỉ nương trẻ tuổi đang vẽ mắt cho cô nương. Bọn họ chẳng ai nói gì cả, trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đặn, không khí còn tồi tệ hơn không biết ngày thường bao lần.

Vẻ mặt Thẩm Ninh càng thái quá, dường như nàng rất ghét hỉ nương đang vẽ đuôi tôm trên mặt nàng. Lúc hỉ nương giơ tay tính dặm phấn dưới má cho nàng, Thẩm Ninh hừ lạnh quay đầu đi làm phấn lem lên trán, rõ ràng là nàng đang cố tình làm khó người ta.

Nhưng hỉ nương vẫn không nề hà, kiên nhẫn đợi nàng làm trò xong thì lại đánh tiếp. Có lẽ vì trước khi đến đã biết người mình phải hầu không phải hạng hiền lành, nên hỉ nương đã có chuẩn bị tâm lý trước, bởi vậy dù nàng có khó chịu ra mặt, hỉ nương vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng không nói một lời nào.

Nghiên đứng sau nuốt nước bọt, vô cùng hâm mộ lòng quả cảm của hỉ nương.

Cũng vì Thẩm Ninh không chịu hợp tác, thời gian trang điểm kéo dài ra hơn nửa canh giờ. Đợi hỉ nương chuyển sang vấn tóc, Thẩm Ninh đã chịu hết nổi.

Sớm biết phiền phức như vậy đêm qua nàng đã trốn luôn cho rồi, hà tất phải ngồi chịu khổ đến giờ?

Nãy giờ lòng nàng cứ thấy bất an không yên là lạ thế nào, bồn chồn cảm giác như mình đã sơ xuất lỡ quên điều gì.

Đầu mũi khó chịu râm ran như kiến cắn, ngứa đến mức khiến nàng phát cáu. Nàng quơ tay cào mạnh, hỉ nương ở sau lưng vội kêu một tiếng, nhưng Thẩm Ninh chẳng nghe, một động tác đã ném công sức suốt nửa canh giờ của hỉ nương xuống đất.

Hỉ nương bật thốt: "Không xui đến thế chứ!"

Nghiên lập tức quay đầu cảnh cáo nhìn hỉ nương.

Ánh mắt nó lạnh như sắt, có lẽ là vì tiếp xúc lâu ngày với toàn loại người như Đoàn Cảnh Du, nên bất tri bất giác khí chất trên người cũng đã có chút phong phạm của cặn bã lâu năm. Một ánh mắt làm hỉ nương im bặt.

Nghiên đã theo hầu được Thẩm Ninh nửa tháng, gì không biết chứ cũng khá giỏi suy đoán tâm tư nàng. Bình thường tuy xác suất nàng phát điên vô lý rất nhiều, nhưng dù sao cũng có vài lần là vì một nguyên nhân nào đó.

Thấy sắc mặt nàng nó liền đoán ra có lẽ nàng đang mệt, nó bèn đi đến bên bàn trang điểm, quỳ một chân xuống ngước lên hỏi nàng: "Cô nương khó chịu ở đâu ạ? Có cần em gọi đại phu không?"

Thẩm Ninh đã cố đè nén cảm giác buồn nôn trào lên giữa cổ họng, nhưng nàng không nhịn nổi, cuối cùng vẫn phải lao ra ngoài ôm ngực nôn một lúc.

Nghiên lo lắng ra mặt, nhưng nó chưa chạy theo Thẩm Ninh vội.

Quay đầu nhìn quanh, nó rót vội một cốc nước ấm, rồi mới chạy ra cùng hỉ nương đến bên cạnh Thẩm Ninh.

Hỉ nương vô thức hỏi: “Cô nương bị làm sao vậy?”

Nôn xong, Thẩm Ninh vịn tay Nghiên đứng dậy, cuối cùng nàng cũng nhớ ra tại sao phản ứng của cơ thể mình hôm nay lại khác lạ thế này.

Ngày đầu tiên Thẩm Trường đón Đinh Lưu về nhà họ Thẩm, là ngày nàng ôm bài vị của mẫu thân chuyển vào từ đường.

Thẩm Ninh nhớ rõ ràng, mùi trên cơ thể ả giống hệt mùi đàn hương đốt trong phòng Thẩm Trường.

Nồng nặc, gay mũi, buồn nôn.

Nàng đã nôn và ốm một trận dài sau đó.

Từ ngày ấy, người trong phủ được đưa đến cạnh nàng đều không được phép sử dụng hương liệu, đặc biệt là đàn hương. Mùi hương này không những sẽ khiến nàng khó chịu, thậm chí còn có thể làm nàng mất bình tĩnh, khai quật tâm lý vặn vẹo bạo ngược của nàng.

Sắc mặt Thẩm Ninh tái nhợt, nàng hỏi ngược hỉ nương: “Ngươi đã bôi thứ gì lên người trước khi đến gặp ta thế?”

Không có câu trả lời, Thẩm Ninh cũng không vội. Nàng nhận chén nước Nghiên đưa, không uống mà hắt thẳng vào mặt hỉ nương trẻ tuổi. Hỉ nương kinh hãi ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo của nàng.

Thẩm Ninh bực bội tiếc nước không nóng, bằng không nàng thật sự rất muốn nhìn gương mặt ả bị bỏng đến biến dạng.

Nàng rũ mắt: “Không nghe thấy ta đang hỏi ngươi à?”

Hỉ nương đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

Nhị phu nhân cho ả mười lượng vàng và đồng ý sẽ để ả ở lại nhà họ Thẩm tu hành bằng tư cách môn đồ nếu như ả chịu sứt đàn hương lên người rồi qua hầu hạ Thẩm Ninh.

Việc Thẩm Ninh mẫn cảm với hương liệu chẳng phải bí mật trong nhà họ Thẩm, công khai nhận lời Đinh Lưu là triệt để đắc tội Thẩm Ninh.

Nhưng hỉ nương vẫn cược.

Cược một trận đòn đổi lấy một tương lai vô hạn. Đây là một giao dịch cực lời, nếu Thẩm Ninh không có xuất thân mà là người giống ả, trước sự lựa chọn trở thành môn đồ chính thức của một thế gia tăm tiếng và cả đời chỉ là một người phụ nữ chuyên lo hỉ sự cho người ta, đương nhiên nàng sẽ không chút do dự mà chọn liều một phen rồi.

Dù sao thì hành vi ả làm cũng chỉ là khiến Thẩm Ninh ốm một trận, sau đó mất mặt trên hôn lễ của chính mình mà thôi, hậu quả còn có thể thế nào chứ?

Chỉ là không hiểu tại sao, trong giây phút đối diện với Thẩm Ninh, hỉ nương suýt nữa đã không nhịn nổi mà muốn quỳ phục xuống. Nhưng cuối cùng ả không quỳ mà quay đầu bỏ chạy.

Sắc mặt Thẩm Ninh lạnh lẽo, nàng không nói không rằng tiện tay chỉ về phía trước. Một sợi hắc khí tràn ra từ ngón tay nàng, đột nhiên bay thẳng về phía bóng lưng hỉ nương đang chạy trối chết. Hắc khí như nguyên liệu luyện chế thần binh thượng hạng, sắc bén tinh xảo, vừa được Thẩm Ninh thả ra, nó lập tức lao đi không suy nghĩ.

Cơ thể hỉ nương đang chạy đột nhiên cứng đờ. Ả sững lại, máu đen tràn ra từ khóe môi ả, tí tách rơi xuống mặt đất.

Hậu quả còn có thể thế nào?

Hậu quả là cái chết.

Nàng đã từng chân thành dùng cảm tình để đối đãi với kẻ khác, cũng từng thật lòng tin trên thế gian có nhân quả báo ứng, ở hiện gặp lành. Nhưng thứ nàng nhận lại luôn chỉ có phản bội và thương tật, đã vậy rồi nàng cũng chẳng còn lý do để sống lý lẽ nữa.

Nàng cứ thích điên cuồng đấy.

“Ngươi cầm tiền của ai cũng được, nhưng ngàn vạn lần không nên giữ đồ của Đinh Lưu.”

Thu tay lại, thân thể hỉ nương như bị động tác của nàng rút hồn, lập tức trở thành con rối vô hồn ngã "bịch" xuống đất.

Bỗng nhiên có gì đó ướt lạnh rơi xuống da mặt nàng, như ý thức được điều gì đó, Thẩm Ninh ngẩng đầu.

“Tuyết rơi rồi…” Nàng nói khẽ.

Nghiên chỉ đứng bên cạnh nhìn nàng, thấy nàng gϊếŧ người, nó cũng không kinh ngạc, giống như đã biết trước nhất định sẽ có ngày này vậy.

Hiếm khi thấy trừ ngu ngốc trên mặt nó còn có biểu cảm khác, Thẩm Ninh bỗng dưng sinh lòng trêu đùa nói: "Bình tĩnh thế? Ngươi từng gϊếŧ người rồi à?"

Nghiên ngẩn người.

Nghiên không trả lời mà hỏi: “Cô nương muốn xử lý ả thể nào?”

Thẩm Ninh nhìn nó với vẻ đăm chiêu: “Lát tự có người đến nhặt xác ả - ta đang hỏi ngươi đấy, chuyển chủ đề làm gì.”

Nghiên cúi đầu nhìn mũi chân mình, biết là không trốn được, nó đành phải ném đại cho nàng một vấn đề: "Sát nhân không thể rửa sạch máu trên tay, cô nương cảm thấy em thế nào thì là như vậy ạ."

Thẩm Ninh thấy nó không giống kẻ từng gϊếŧ người, huống chi nàng cũng đã từng thấy được vẻ sợ hãi trước cái chết của nó, sự bình tĩnh này của nó hẳn là do tâm thế đã nhìn người chết trước mặt mình quen rồi. Nàng hỏi chỉ cho vui, nhưng nghe được câu trả lời mới mẻ này, trái lại nàng đã thấy hứng thú.

Người một khi dính máu, quả thật sẽ không thể tẩy sạch được. Giống như Thẩm Ninh hay Đoàn Cảnh Du, gϊếŧ quá nhiều, nặng sát khí, ngồi không trước mặt đối phương cũng có thể khiến người ta cảm thấy áp bách căng thẳng.

Quay về phòng, Thẩm Ninh kêu nhỏ đi lấy nước ấm, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt và xông hơi tắm rửa lại một lần.

Nước nóng bốc khói trong nhà tắm, ngoài trời tuyết rơi, một tiếng hét thảm thiết vang lên trước cửa viện.

Nghiên đứng ngoài cửa nhìn một đám người chạy từ xa tới viện, trông thấy bọn họ kéo cái xác đi rồi nó mới kéo cửa gỗ xuống.

Thẩm Ninh không cho nó vào trong phòng, nên nó đứng ngoài đợi nàng cho gọi.

Tiếng kèn cưới từ xa truyền tới, khách khứa dự lễ đã đến rất đông.

Trong phòng, Thẩm Ninh hắt nước lên người, trầm ngâm nhìn cơ thể đầy rẫy vết thương của mình. Giống vết lở loét trên tay trái nàng, giữa ngực bụng, sau lưng, trên hai cẳng chân nàng đều không thiếu những lỗ sâu khoét vào xương thịt như vậy. Lại vì da dẻ quá trắng, khiến chúng trông càng dữ tợn.

Có một gương mặt gây họa cũng chẳng sao cả, Thẩm Ninh hết sức tin tưởng với cơ thể thối rữa không đáng một đồng này thì sẽ chẳng có ai nhìn thấy mà vẫn nổi hứng muốn nàng được.

Rửa sạch mùi đàn hương ghê tởm hỉ nương để lại trên người nàng, Thẩm Ninh khoác tạm một tấm áo mỏng, xem như miễn cưỡng che đi cơ thể không lành lặn của mình.

Gọi Nghiên vào, nó còn bưng khay đồ theo. Thẩm Ninh nhìn bộ đồ gấp gọn đặt trên khay gỗ khắc mạ bạc, nổi bật màu đỏ đại cát đại lợi và sắc vàng của mũ phượng chế tác tinh xảo chói mắt, không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn cười.

Nàng nhận ra nó không phải bộ đồ và trang sức hôm trước nàng thử.

“Ta mặc nó lên liệu có đẹp không?” Thẩm Ninh lẩm bẩm.

Nghiên thành thật thưa: “Lụa đẹp vì người, cô nương quốc sắc thiên hương, bình thường ăn mặc giản dị đã đủ kinh diễm, huống chi là hôm nay.”

"Miệng ngọt quá cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi đấy."

Nàng vốn không cần nó trả lời.

"..."

"Để đồ lại, ra ngoài đi."

Nghiên chần chừ nhìn nàng.

Thẩm Ninh nhíu mày: “Lại có chuyện gì?”

Nghiên nói: “Hay cô nương để em vấn tóc cho người nha?”

“Không cần.”

Nàng vốn không coi hôn sự này là thật.

Mang theo suy nghĩ này, hỷ phục năm lớp xuề xòa dày cộm bị Thẩm Ninh bỏ hai, nàng chỉ giữ lại hai lớp áo váy trong cùng và một tấm áo khoác ngoài đỏ rực, chứ nhất quyết không chịu mặc thêm hai lớp váy nữa vì thật sự đồ đã nặng lắm rồi.

Nghiên bất lực vì nàng, nhưng cũng chẳng làm gì được cả.

Dẫu là vậy thì hai lớp cũng đủ để nhìn ra phong cách của bộ đồ này không phải của Uyên Nguyên.

Váy xếp ly đan chéo từng tầng trông như mẫu đơn nở rộ nhưng lại chỉ dài đến mắt cá chân, ống tay áo bó sát chỉ dài quá khuỷu tay nổi bần bật trên nền da trắng trẻo tựa tuyết. Thắt lưng bằng dây bạc treo lục lạc thả dọc tầng váy xếp ly như rèm châu mắc quanh cánh eo tinh tế, chỉ cần nàng cử động, vô số lục lạc kêu vang, vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác vừa khiến người tâm phiền ý loạn.

Đây là lần thứ hai nàng mặc kiểu dáng y phục mới mẻ này, lần đầu là hắn chọn, chắc lần này cũng thế. Tính ra họ Đoàn rảnh thật đấy.

Nghiên chỉ một cái lắc tay bằng vàng kêu hợp với nàng, nàng bèn lấy một cái lắc chân, dùng hành động gần như ấu trĩ để thể hiện quyết tâm muốn chống đối hôn sự này đến cùng.

Nghiên lại đưa khăn voan trùm đầu cho nàng, Thẩm Ninh hừ lạnh, chẳng thèm quan tâm, cũng không nhận khăn.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Thẩm Ninh không ngoảnh đầu nhìn nhưng Nghiên lại phải chạy ra xem một chuyến.

Lúc nó quay lại, thần sắc trên mặt lộ một vẻ kích động: "Cô nương, nên ra ngoài rồi."

Lòng Thẩm Ninh trùng xuống.