Nương theo tưởng tượng, Ôn Đồ Nam rêи ɾỉ, sau đó bắn vào trong tay.
Sướиɠ quá, chỉ mới ảo tưởng đến thân thể Tô Hạc Nhất, thân thể và tinh thần của hắn cũng đủ để cao trào thay nhau nổi lên.
Hắn nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trong tay, thở hắc ra một hơi, áy náy nhắm mắt lại.
Hắn không nên mơ tưởng về A Hạc, chẳng khác gì đang làm bẩn mặt trăng trong lòng hắn.
Ngày hôm sau, Ôn Đồ Nam dậy sớm, hắn thấy Tô Hạc Nhất còn chưa rời giường, đã đi mua bữa sáng cho đối phương.
Hắn sợ Tô Hạc Nhất ăn không quen cơm Trung Quốc, lại sợ anh ăn chán cơm Tây, nên mỗi thứ mua một ít.
Hắn còn đặc biệt đến một cửa hàng có mùi vị rất ngon nhưng cần xếp hàng thật lâu mua chút đồ ăn, không hề cảm thấy mệt chút não, hận không thể mua hết tất cả đồ ăn ngon cho Tô Hạc Nhất.
Khi về đến nhà, Tô Hạc Nhất còn đang ngủ, Ôn Đồ Nam đang chờ đối phương rời giường cùng ăn.
Đợi một hồi, Tô Hạc Nhất rốt cục rời giường, Ôn Đồ Nam nhìn thấy đối phương buồn ngủ mông lung đi ra, hai gò má trắng nõn còn ửng lên một tầng hồng nhạt, hơi đáng yêu, thật giống như tiên tử vẫn đứng ở trên mây bỗng nhiên hạ phàm, có vài phần nhân gian khói lửa.
Tâm trạng của hắn càng lúc càng tốt, cong môi kêu anh nhanh rửa mặt rồi đến ăn cơm.
Tô Hạc Nhất hơi kinh ngạc Ôn Đồ Nam chuẩn bị bữa sáng anh, có thể so với Mãn Hán Toàn Tịch, tâm trạng hơi phức tạp.
Ôn Đồ Nam đối xử với anh quá tốt, làm cho anh càng thêm áy náy khó an.
Anh cụp mi mắt, giọng nói lãnh đạm nói: "Đồ Nam, tôi không đáng để cậu đối xử tốt với tôi như vậy đâu..."
Ôn Đồ Nam nhìn người ngồi ở bên kia bàn, nhưng giống như người ở chân trời xa xôi, trong lòng hơi khổ sở, ánh mắt hắn nhìn đối phương, nói: "Cậu xứng mà, A Hạc, cậu biết đấy, tôi vẫn luôn..."
Lời còn chưa dứt, di động Ôn Đồ Nam đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Tên trên đó là "Cảnh Lê".
Ôn Đồ Nam đột nhiên im bặt, sắc mặt hắn thay đổi, lại nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn cầm lấy điện thoại, giọng điệu bất định nói: "A Hạc, tôi ra ngoài nghe điện thoại chút.”
Hắn cố ý chặn tên điện thoại lại, không muốn Tô Hạc Nhất nhìn thấy dù chỉ là một chút.
Rồi đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Nhưng mà, Tô Hạc Nhất đã nhìn thấy tên của cuộc điện thoại đó, anh nhớ lại.
Cảnh Lê chính là công ba của Ôn Đồ Nam, con chó săn còn đang học đại học đó.
Sau khi Ôn Đồ Nam cầm điện thoại ra cửa, hắn còn cố ý đi xa, xác định Tô Hạc Nhất chắc là không nghe thấy nữa mới nhận điện thoại.
Bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, hơi bất mãn mà làm nũng: "Thầy Ôn~ ngày hôm qua có trận thi đấu bóng rổ sao thầy không đến thăm em~"
Ngày hôm qua, Ôn Đồ Nam nói với bọn họ mình phải bận rộn chuẩn bị giáo án, trên thực tế là đến sân bay gặp Tô Hạc Nhất.
Hắn nghe được thiếu niên làm nũng, biết đối phương muốn gặp mình, chỉ có thể ôn hòa dỗ dành: "Ngại quá, hôm qua thầy bận quá, nhưng thầy không đi cũng biết các em nhất định sẽ thắng."
"Đương nhiên rồi, hôm qua có người còn nói em đẹp trai, trực tiếp ngăn cơn sóng dữ, thầy Ôn vẫn chưa nhìn thấy bộ dáng đẹp trai của em, thật đáng tiếc..." Thiếu niên nói liên miên, Ôn Đồ Nam gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ kiêu ngạo lắc lư cái đuôi của đối phương.
Hắn mỉm cười khen: "Tiểu Lê thật giỏi.”
Cảnh Lê bỗng nhiên chuyển đề tài, giọng điệu trầm thấp mập mờ: "Nếu giỏi như vậy, vậy thầy Ôn không định thưởng cho em hả?”
Ôn Đồ Nam vừa nghe, đã biết đối phương muốn cái gì, hắn đang muốn nói lại, đối phương bỗng nhiên nói: "Thầy Ôn à, hôm nay bọn họ đều bận, chỉ có em và thầy thôi, được không?"
“... "Ôn Đồ Nam giật mình, nhớ tới Tô Hạc Nhất, vội vàng bịa ra lý do:" Tiểu Lê, thầy bận quá, còn phải chuẩn bị giáo án nữa.