Khi Vạn Nhân Mê Gia Nhập Hậu Cung Của Nhân Vật Chính

Chương 3: Gặp lại người xưa

Bên ngoài sân bay, một người đàn ông đang đợi ở cửa, hắn đang cầm một bó hoa hồng trắng lớn, nổi bật trong đám đông, hắn gầy thon, khí chất ấm áp như ngọc, hắn mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, khiến hắn càng thêm đẹp trai.

Vẻ mặt của hắn không bình tĩnh, thậm chí còn hơi lo lắng, căng thẳng.

Ai nhìn cũng có thể đoán được ngay là hắn đang chờ đợi người yêu của mình.

Ôn Đồ Nam nhìn chằm chằm vào lối ra không chớp mắt, vì sợ bỏ lỡ điều gì đó.

Cuối cùng, một người đàn ông bước ra, kéo theo một chiếc vali.

Người đàn ông này rất nổi bật trong đám đông đang lần lượt bước ra, nếu muốn nói Ôn Đồ Nam là khí chất xuất chúng, vậy đối phương chính là khí chất xuất trần, giống như một vị thần bất tử trên trời chỉ có một trên thế giới, vẻ ngoài đẹp trai và nổi bật đó khiến anh sinh ra để trở thành tâm điểm chú ý, ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ của đối phương không phù hợp với đám đông ồn ào, luôn có cảm giác déjà vu sẽ tăng lên bất cứ lúc nào.

Ôn Đồ Nam nhìn chằm chằm về phía đó ngay khi Tô Hạc Nhất xuất hiện, thậm chí không dám chớp mắt.

Hắn sợ rằng nếu mình không để ý là đối phương sẽ biến mất.

Năm năm ba tháng, một ngàn chín trăm ba mươi hai ngày…

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy người đàn ông mà hắn đã khao khát có được đến tận xương tủy một lần nữa.

Hắn vốn tưởng rằng mình đang dây dưa yêu đương với ba người đó là hắn sẽ buông tha Tô Hạc Nhất trong lòng rồi, khi đối phương quay lại, tim hắn lại đập mạnh, đó là cảm giác hắn chưa từng có đối với ba người kia.

Hóa ra hắn vẫn còn yêu người này sâu đậm, trái tim hắn vẫn nhớ cảm giác yêu người này.

Tô Hạc Nhất nhìn thấy Ôn Đồ Nam đang cầm một bó hoa hồng trắng lớn, anh dừng bước chân, sau đó chậm rãi đi về phía đối phương.

Đi đến trước mặt đối phương, Ôn Đồ Nam vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh, anh không thoải mái lắm với ánh mắt nóng bỏng của đối phương, vì vậy anh gọi: “Đồ Nam."

Ôn Đồ Nam bỗng nhiên tỉnh lại, hai mắt dần dần đỏ lên, hắn muốn bước lên phía trước ôm chầm lấy anh, nhưng lại nghĩ đến tình huống xấu hổ giữa hai người, sợ đối phương sẽ ghét mình nên vội vàng rút bàn tay đang duỗi ra nửa chừng lại, thận trọng nhìn đối phương, ánh mắt lấy lòng: "A Hạc..."

Tô Hạc Nhất có thể cảm nhận được sự thay đổi tình cảm của Ôn Đồ Nam đối với mình, trong lòng anh hơi kinh ngạc, anh không ngờ rằng sau một thời gian dài như vậy trôi qua rồi mà đối phương vẫn còn thích anh sao?

Nhưng bây giờ đã gần đến phần cuối của nguyên tác, lẽ ra Ôn Đồ Nam phải yêu ba người tình của mình, hắn sắp quên đi anh mới phải...

Anh nghĩ đến thân thể của mình, nghĩ đến những gì hệ thống nói, còn tưởng rằng người trước mặt chính là người được lựa chọn của thế giới này, trong lòng thầm thở dài.

Anh ngẩng đầu lên, mặt mày lạnh lùng, nói với hắn: "Cảm ơn cậu đã đến đón tôi."

Nói xong, lịch sự mà dịu dàng ôm lấy đối phương.

Đồng tử của Ôn Đồ Nam co rút lại, trái tim đột nhiên đập mạnh lên.

A Hạc… thật sự chủ động ôm hắn?

Trái tim hắn đập mạnh, một cảm giác mà hắn chưa từng gặp ở bất kỳ ai khác, dường như nó quay ngược thời gian cùng một lúc, trở lại cái lúc mà hắn phải lòng Tô Hạc Nhất. Khi đó, chỉ cần hắn ở bên cạnh Tô Hạc Nhất, lặng lẽ nhìn đối phương đọc sách, nhịp tim của hắn sẽ đập nhanh hơn, chỉ cần Tô Hạc Nhất vô tình chạm vào tay hắn, hắn sẽ hạnh phúc đến mức cả đêm không ngủ được.

Ngay cả khi trước đây họ là bạn bè, hai người họ vẫn giữ khoảng cách lịch sự và xa cách, hắn biết rằng bản tính của Tô Hạc Nhất là lạnh lùng, mà vẫn sẵn sàng gần gũi với hắn dù chỉ là một chút.

Thế nhưng, bây giờ A Hạc thật sự chủ động ôm hắn?!

Đây có phải là một giấc mơ không?!

Thân thể Tô Hạc Nhất từ khi mắc bệnh nan y đến nay rất nặng nề và đau đớn, không biết đó có phải là tác dụng tâm lý hay là do được ở bên cạnh người được chọn, anh đột nhiên cảm thấy bớt đau đớn hơn rất nhiều, thân thể cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Ngay từ đầu nghĩ đến muốn cùng đối phương tiếp cận nhiều, anh còn sợ mình làm không được, lần này Tô Hạc Nhất cảm thấy cũng không có khó khăn lắm.

Chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy, anh đã buông đối phương ra, thấy đối phương vẫn như trước một bộ dáng ngốc nghếch, anh ho nhẹ rồi hơi cụp mắt xuống.

Cuối cùng Ôn Đồ Nam cũng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng điềm tĩnh như thường ngày, nhưng khi đến bên người Tô Hạc Nhất, hắn lại giống như một tên nhóc nóng nảy, cưỡng ép đè nén sự nhói nhói trong lòng, đưa bông hoa trong tay cho Tô Hạc Nhất.

"A Hạc, tặng cậu, hoan nghênh cậu về nước."

Tô Hạc Nhất khẽ mỉm cười: "Cảm ơn." "

Khi Ôn Đồ Nam nhìn thấy nụ cười đó một lần nữa, hắn lại ngây người ra, suýt nữa muốn khóc.

Vô số lần vào ban đêm, hắn luôn hận tại sao ngay từ đầu mình không đợi từ từ mà nhất định phải tỏ tình sớm hơn, nhưng A Hạc không còn muốn quan tâm đến hắn nữa, thậm chí cắt đứt liên lạc với hắn sau khi ra nước ngoài, hắn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại đối phương nữa, bây giờ A Hạc đột nhiên về nước, chủ động liên lạc với hắn, ôm hắn và mỉm cười với hắn.

Hắn có thể lừa mình dối người một chút hay không, A Hạc không chán ghét hắn như hắn từng nghỉ...

Chỉ cần A Hạc sẵn sàng để ý đến hắn lần nữa, ngay cả khi có muốn trở về làm bạn bè bình thường, hắn vẫn sẵn lòng.

Hắn giúp Tô Hạc Nhất kéo hành lý, lái xe đưa đối phương đi ăn tối.

Khách sạn này trước đây là khách sạn yêu thích của Tô Hạc Nhất, Từ khi Ôn Đồ Nam đi đón Tô Hạc Nhất về cũng thận trọng hơn, không biết có phải là ảo tưởng của mình hay không, hắn luôn cảm thấy A Hạc càng ngày càng gầy đi, thậm chí hơi tái, điều này làm cho hắn cảm thấy đau lòng, đoán chừng là do đồ ăn ở nước ngoài ăn không quen cho nên bây giờ A Hạc mới gầy như vậy.

"Đây là trứng hấp với tôm yêu thích của cậu, cậu thử xem, đồ ăn ở nước ngoài không ngon hả, cậu nhìn mình đi kìa, gầy lắm rồi đấy."

Tô Hạc Nhất biết rằng sự gầy gò của mình không phải là do thức ăn, anh khẽ gật đầu, từ từ ăn những món ngon đã mất hứng thú với anh từ lâu.

Anh gầy đến nỗi ngay cả trứng hấp với tôm yêu thích một thời của anh cũng hơi tanh đối với anh, thật khó nuốt.

Nhưng anh không muốn phụ lòng tốt của đối phương, vì vậy anh chậm rãi nhai chúng, nuốt xuống bụng.