Thời điểm trở về lại là lúc trời sập tối, lần này họ không mang theo sản vật núi rừng, Trương Phóng Viễn trêu đùa nói muốn bán dụng cụ săn bắt cho thợ săn.
Tuy nhiên, hôm nay anh đã nói chuyện làm ăn với Uông Cửu, thợ săn tặng anh nửa con thỏ, cũng không tính là tay không.
Về đến nhà đã là lúc mặt trời sắp lặn, Hứa Hòa nhóm lửa nấu cơm, chờ thức ăn sôi trong nồi cậu liền nóng lòng muốn đi thu thập rau dại mang về từ trên núi, không ngờ rằng sau khi lấy chồng lại có thêm một người giúp cậu làm việc nhà.
Trương Phóng Viễn lấy ra cái giỏ lớn trong nhà, cho tất cả măng và rau dại đào được vào giỏ để cân. Hứa Hòa đi qua ôm bó hành lá ra, bỏ vào chậu rửa chân dùng nước rửa sạch, rửa sạch phần gốc hành dính đất, nói với Trương Phóng Viễn: "Vậy là xong việc rồi."
Ý tứ là anh có thể vào nhà nghỉ ngơi.
Trước đây ở nhà họ Hứa cũng vậy, cậu lo nấu cơm, chăm sóc gia súc, khi về nhà Hứa Trường Nhân rửa tay trong sân rồi đi vào nhà nghỉ ngơi chờ cơm, mẹ cậu sẽ quét dọn sân, Hứa Thiều Xuân thì không biết tìm gì trong phòng.
Cũng không chỉ riêng nhà họ, thực ra hầu hết các gia đình trong thôn đều như vậy, đàn ông về nhà thì nghỉ ngơi, phụ nữ và tiểu ca nhi lo liệu việc nhà.
Trương Phóng Viễn chỉ xoa đầu Hứa Hòa, không trả lời.
Hứa Hòa cắt hành, nhìn thoáng qua Trương Phóng Viễn đang bận rộn, trong lòng dấy lên một vòng ấm áp.
Ban đêm hai người lại ăn một bữa thịnh soạn, hôm nay mang đi không ít, Trương Phóng Viễn một bữa có thể ăn rất nhiều, cũng không còn lại nhiều.
Lên núi ra nhiều mồ hôi, sau khi ăn cơm hai người tắm rửa lần lượt, trước khi tắm Trương Phóng Viễn đã mặc quần cộc đến đùi, gối tay lên ghế tre, cửa nhà mở rộng, đang đợi Hứa Hòa tắm rửa xong cùng đi ngủ.
Hòa ca nhi ít nói, buổi tối hai người về cũng không nói gì nhiều, nếu Trương Phóng Viễn không mở miệng, Hứa Hòa có thể không nói một câu cả nửa ngày. Tuy vậy, nhìn ra sân đen kịt bên ngoài nhà, Trương Phóng Viễn vẫn cảm thấy trong nhà náo nhiệt hơn nhiều.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, anh cảm thấy căn nhà trống trải này đã được lấp đầy bởi hình ảnh Hứa Hòa bận rộn làm việc, dù cậu không nói lời nào, anh cũng cảm thấy đủ.
Trước đây anh quyết định sẽ không ở một mình trong nhà với tư thế thoải mái như vậy lâu, tối đến anh sẽ về phòng sớm để đợi, dù là người mạnh mẽ đến đâu, anh vẫn cảm thấy cô đơn.
"Tắm xong rồi."
Hứa Hòa ôm quần áo ra ngoài liền thấy Trương Phóng Viễn kiễng chân dựa vào ghế, đường cong cơ bắp rắn rỏi của người đàn ông dưới ánh đèn hiện rõ mồn một, từng múi bụng rõ ràng, khác xa với bụng mềm mại của cậu. Nghĩ đến việc tối qua người này cũng đè lên người mình như vậy, cậu bỗng dưng nóng bừng tai, hơi né tránh ánh mắt.
"Úc ~ tóc ướt nhẹp, muốn anh lau cho không?"
Trương Phóng Viễn xem người ra tới, vội vàng thu hồi tứ chi chính mình, thấy tóc Hứa Hòa ướt, dù chưa mặc áo ngoài, nhưng cũng là quần dài, đem chính mình bọc rất kín mít, ngay cả cúc chỗ ngực cũng chưa từng lộ ra tới một chút.
Anh cho rằng chính mình sẽ hơi có chút thất vọng, không thể một nhìn đã mắt, không nghĩ tới Hứa Hòa như vậy ngược lại là làm anh càng thêm hưng phấn. Muốn hiện tại liền đem người bế lên tới ném đến trên giường, nhưng nghĩ đến tối hôm qua lên cũng không hài hòa ở chung, anh lại bình tĩnh xuống.
“Không ướt. Em đi trước đem quần áo giặt sạch.”
Trương Phóng Viễn duỗi tay kéo người lại: “Ngày mai lại giặt.”
Hứa Hòa cũng không thích đem việc đẩy đến ngày mai lại làm, bởi vì việc mỗi ngày đều rất nhiều, nếu nhất thời lười nhác, vậy việc ngày mai rất có thể là làm không xong; “Không có gì đáng ngại.”
“Trương Phóng Viễn!”
Vừa dứt lời, hai chân Hứa Hòa đột nhiên không chạm đất, kinh hoàng phát hiện trượng phu bế cậu lên, thừa dịp eo cậu hơi hơi uốn lượn khe hở, không cần tốn nhiều sức khiêng cậu lên trên vai. Dọa cậu chân tay luống cuống, hoảng loạn ôm lấy cổ Trương Phóng Viễn: “Anh mau buông em xuống!”
Trương Phóng Viễn đồng ý, sau đó liền đem cậu để trên giường.
Trong tay Hứa Hòa còn ôm quần áo hai người mới vừa thay ra, cậu ngồi quỳ ở trên giường đệm mềm mại, ngực còn phập phồng. Trương Phóng Viễn lấy quần áo trong tay cậu, ném ở trên ghế, xốc chăn lên, đẩy người vào trong chăn.
Anh lại đi ra ngoài phía cửa sổ, trở về liền thổi đèn, cũng chui vào trong ổ chăn.
Hứa Hòa ít có sớm như vậy đã lên giường, nằm ở bên đầu Trương Phóng Viễn ngủ không được, hai người liền như vậy nằm thẳng trong chốc lát, Hứa Hòa liền cảm giác được trên eo duỗi lại đây một bàn tay.
Cậu liền biết trong phòng đen sì, cũng rất là nhận mệnh nhắm hai mắt lại, chuẩn bị tiếp thu một phen “Dạy dỗ”.
Không nghĩ Trương Phóng Viễn lại chỉ ôm chầm eo cậu, lại thói quen tính chen chân vào kẹp lấy cậu, hai người dán ở một khối, nhưng anh cũng dừng bước tại đây, cũng không có nhiều làm khác.
Cậu nghĩ, người này thúc giục cậu sớm một chút nghỉ ngơi, còn không phải là nghĩ chuyện hôm qua sao, như thế nào hiện tại lại bất động?
Chẳng lẽ là nhìn ra cậu không vui? Chính là cậu cũng không có tỏ vẻ cái gì a! Chẳng lẽ cảm thấy mình muốn đi giặt quần áo thật ra là lấy lý do? Cậu không có nha!
Hứa Hòa cẩn thận nghĩ, chỉ cần nghĩ là Trương Phóng Viễn, mặc dù chính mình không thoải mái cậu cũng sẽ phối hợp. Chính mình không hiểu biết nam nhân, lại không biểu đạt tốt để người vui, nhưng cậu vẫn là tận khả năng muốn Trương Phóng Viễn cao hứng.
“Anh”
Trương Phóng Viễn cảm giác người trong lòng giật giật, mở to mắt: “Sao vậy?”
“Anh đêm nay không…” Hứa Hòa tìm không ra từ gì để hình dung việc này làm cậu mặt đỏ tai hồng, nửa ngày nói ra một câu: “Không nghĩ dạy em?”
“...”
Như thế nào sẽ không nghĩ.
Không đề cập tới cũng liền thôi, nhắc tới cảm giác liền tăng vọt.
Nhưng mà Trương Phóng Viễn chỉ thành thật ôm Hứa Hòa, cậu cũng không muốn cho người vợ trẻ cảm thấy mình giống như con thú chỉ có chuyện đó trong đầu, hài hòa thì cũng tốt, vấn đề là không hài hòa.
Hứa Hòa bị lời nói như vậy làm cho cắn không được kêu lên đau đớn, cậu thực sự có chút tin tưởng bị nhục nhã, không thể nào chỉ mình anh sướиɠ mà Hứa Hòa không thoải mái.
"Hai ngày sau rồi nói tiếp, hôm nay anh có chút mệt mỏi."
"?"
Hứa Hòa có chút không tin vào tai mình, mới vừa rồi ôm cậu tinh lực dồi dào có thể một hơi cày mười mẫu đất, lúc này lại kêu mệt mỏi? Hôm nay cũng không làm gì nhiều?
Cậu đoán không ra suy nghĩ của đàn ông, cũng biết đây không phải là lời nói thật, nhưng không thể còn quấn anh tiếp tục, kỳ thật không tiếp tục là tốt nhất, đỡ phải chịu tội, nhưng cậu cũng chỉ suy nghĩ một giây đồng hồ.
Làm sao con người có thể biết khó mà lui?
"Nếu là anh muốn, em... không có sao."
Trương Phóng Viễn dùng ý chí kiên cường của mình nói: "Không làm, ngủ."
Hứa Hòa đành phải gật đầu.
Vấn đề nan giải lại xuất hiện.
Hiện tại cậu nên biểu hiện thật vui vẻ, hay là nên biểu hiện thật đáng tiếc?
Ai nói cho cậu biết! Cậu cũng thật hy vọng trời vĩnh viễn không cần tối, như vậy sẽ không có những vấn đề khiến hai người đều không được tự nhiên.
"Vậy, vậy nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai em nấu mì cho anh?"
Trương Phóng Viễn trả lời một cách dứt khoát: "Được."
Hứa Hòa mím môi, cậu duỗi tay kéo chăn che khuất phần ngực rắn chắc của mình.
Du͙© vọиɠ không thể lấn át được.
Trương Phóng Viễn từ từ thở dài.
Ban đêm không có hoạt động, ngày hôm sau hai người đều dậy sớm, Hứa Hòa xoa mặt nấu mì một cách nhanh chóng, dùng cải mai còn hôm đám cưới úp thịt cắt thành thịt vụn hấp cải mai, vớt mì đã nấu chín lên nồi tưới nước thịt, rắc thêm hành lá thái nhỏ, Trương Phóng Viễn ăn một chén lớn mới ra khỏi nhà.
Anh dắt xe ngựa: "Trước kia đến nhà thôn cách vách nói chuyện, hôm nay đi xem hắn bán hay không. Cơm trưa có thể không cần đợi anh."
Hứa Hòa thu chén đũa lên tiếng, không đi ra ngoài tiễn Trương Phóng Viễn, nhưng đứng ở cửa sổ bếp nhìn người ra sân mới múc nước trong nồi rửa chén. Thu dọn xong bếp, cậu lại đem quần áo hôm qua giặt sạch, phơi ở trong sân, làm xong này đó, cậu phát hiện chính mình dường như không có gì việc cần làm.
Ít nhất là không có gì nhất thiết phải hoàn thành trong ngày hôm đó, điều này làm cậu có điểm buồn, thật sự là mệnh lao lực, một khi rảnh rỗi lại có chút không quen.
Cậu tìm việc làm, vào nhà quét dọn một lượt, còn đem cái rương lớn mang theo khi gả lại đây cũng sửa sang lại, đem vài bộ quần áo không ra dáng người treo lên tủ quần áo mà Trương Phóng Viễn mua cho.
Cái tủ to lớn, trống rỗng, giống như bầu trời đêm chỉ có vài đám mây trôi, lại đem quần áo của Trương Phóng Viễn treo vào, lúc này tủ mới có chút giống tủ quần áo.
Quần áo treo trên móc một bên dài hơn, rộng hơn, một bên rõ ràng ngắn hơn một đoạn, ít nhất cũng nhỏ hơn hai cái móc, dài ngắn nhìn còn có chút đáng yêu.
Hứa Hòa đóng tủ lại, đứng ở cửa tủ, hơi cong khóe môi.
"Trương đồ tể, cậu tính toán kỹ thật, nước trong nhà đều đun sôi rồi, trước khi đến cũng không tin chính xác, chỉ sợ cậu không tới."
Trương Phóng Viễn mới đến thôn bên, từ xa đã thấy chủ nhà già trẻ ở sân ngoài đường nhìn quanh vài lần.
"Đã nói rồi, đó là chú đổi ý, không bán cháu cũng muốn đến đây hỏi rõ ràng."
"Tốt tốt tốt, đến là tốt. Vừa lúc heo làm thịt, cơm trưa ăn xong lại trở về."
Trương Phóng Viễn nhìn trời không cao lắm, nghĩ sáng nay trong nhà ăn mì, anh vẫy vẫy tay: "Còn bận việc, không ở lại lâu được."
"Đi thôi, xem heo."
Hộ gia đình này nuôi heo không được béo lắm, nhìn bằng mắt thường chỉ khoảng một trăm năm mươi cân, sau khi làm thịt sẽ còn co lại, không đạt được mong muốn của Trương Phóng Viễn, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có thể gặp được hàng tốt, trong lòng hiểu rõ. Nhưng bản thân làm buôn bán cũng không phải là người hay làm việc thiện, phẩm tướng không tốt, anh liền trực tiếp trả giá thấp.
"Tám đồng."
Lão hán chắp tay sau lưng không trả lời, trên mặt rõ ràng có chút thất vọng.
Trương Phóng Viễn cũng không phải lần đầu tiên mua heo, lúc mua cũng sẽ làm một vài điều tốt để chủ nhà dễ tiếp thu hơn: "Máu heo và nội tạng heo có thể để lại cho nhà mình ăn."
Lúc này sắc mặt lão hán mới tốt hơn nhiều, lập tức đồng ý, người nông dân hiểu rằng heo không béo bán không được giá cao, đồ tể chịu nhường một chút lợi nhuận là tốt lắm.
Trương Phóng Viễn liền gϊếŧ heo, xử lý rất nhanh, chưa đến một canh giờ đã sửa soạn xong, đem thịt heo lên xe ngựa của mình.
Lão hán cũng không ngờ Trương Phóng Viễn lại nhanh như vậy, vội vàng đếm tiền, lại bắt chuyện: "Trương đồ tể, chỗ cậu có thu dê không? Trong nhà nuôi hai con, đã béo tốt."
Trương Phóng Viễn nhíu mày, anh còn chưa bán qua dê, có thể thử, nhưng hôm nay chắc chắn là không được, đã hứa sẽ bán heo, nào còn dám thu dê.
"Nhớ kỹ, lần tới đi. Sau này có thịt dê có thể đến quầy hàng, cũng có thể đi trong nhà cháu."
Lão Hán cũng không bướng bỉnh: "Được, thường xuyên qua lại."
Trương Phóng Viễn thúc ngựa vội vàng trở về, đến nhà mới vừa giờ Mùi, đúng là lúc nóng nhất. Buổi sáng ra cửa sân còn trống rỗng, giờ này lại phơi đầy quần áo, lại còn mấy cái chum lớn.
Anh nhảy xuống xe ngựa nhìn lướt qua, chum phơi chính là măng mùa xuân và dương xỉ qua nước, măng đã được cắt thành từng miếng. Hứa Hòa lấy ở bếp lò dưới tủ chén ra chum sành đã lâu không dùng đến, chuẩn bị lấy làm đồ chua, vừa vặn cầm chum lên thì nghe thấy tiếng ngựa bên ngoài, cậu lập tức buông việc trong tay.
"Sớm như vậy? Ăn cơm chưa?"
Trương Phóng Viễn nói: "Chủ nhà không chuẩn bị."
Hứa Hòa cau mày, nào có nhà nào như vậy: "Anh vào nhà nghỉ ngơi một chút, em nấu cơm cho anh."
"Em ăn gì?"
Trương Phóng Viễn cũng không quan tâm đến thịt heo trong sân, lập tức bước vào bếp, nhìn thấy trong một đêm bếp cũng giống như được quét dọn sạch sẽ, anh hơi giật mình, chỉ nửa ngày, tiểu ca nhi này đến cùng có thể làm được bao nhiêu việc.
"Em cũng chưa ăn."
"Vừa lúc, xào gan heo đi."
Hứa Hòa nghĩ thầm, bữa nào cũng ăn thịt như vậy quả thật là quá phung phí, nhưng nghĩ đến Trương Phóng Viễn làm việc nặng nhọc, bản thân có thể không ăn, nhưng trượng phu của mình ăn, cũng liền đồng ý.
"Lúc này heo không lớn, em xem phần nào muốn giữ lại?"
Trương Phóng Viễn tự mình sắp xếp: "Mỡ heo giữ lại một tảng, đến lúc đó em dùng xào rau."
Hứa Hòa gật đầu.
"Còn gì nữa?" Trương Phóng Viễn rửa heo xuống nước: "Gan heo muốn ăn thế nào?"
Trương Phóng Viễn cảm thấy Hứa Hòa không phải là người kén ăn, liền tự mình cắt hai miếng thịt thăn heo nạc nhất: "Ngày mai lên chợ trong thành, xào mang đi ăn trưa."
Hứa Hòa: ‘Người này trách không được Hà thị nói anh ăn xài hoang phí cần quản.’
Hai người đang bàn tính ăn gì cho bữa trưa, bên ngoài lại đến một người, Hứa Hòa nhận ra là Uông Cữu ngày hôm qua gặp trên núi, người này đến đây để đưa sản vật núi.
"Mới vừa làm thịt heo về?"
"Đúng vậy." Trương Phóng Viễn đón người vào nhà ngồi, Hứa Hòa trước tiên vào nhà rót nước. Uông Cữu đặt sọt tre xuống dưới mái hiên, để Trương Phóng Viễn kiểm tra hàng.
Hai con thỏ hoang, bốn con gà rừng, còn có một con dê non hơn ba mươi cân, đều là những con mồi thường gặp. May mắn là không có thu thuế dê, bằng không đã có thể tăng giá.
Mặc dù thịt thổ sản núi này không được coi là đầy đặn, nhưng hương vị khác với thịt heo thường mà người dân thường mua về nấu, được người đọc sách ví như món ăn quý trong núi, tuy không thể đỡ thèm nhưng giá bán đều cao hơn thịt heo. Thịt thỏ rừng hai mươi văn, gà bổ dưỡng hơn nên giá cao hơn thịt thỏ mười văn, thịt dê càng đắt hơn, bốn mươi văn một cân.
Đó đều là thổ sản vùng núi giá cả, nếu là nhà nuôi nói giá cả sẽ rẻ rất nhiều, còn có giá cả xử lý da lông, khẳng định là lấy không được giá cao.
Hai người đơn giản thương lượng một chút, thị trường thu mua giảm đi tám văn đến mười văn, đơn giản cân xong, Trương Phóng Viễn tổng cộng cho Uông Cữu 1350 văn.
Vẫn là Hứa Hòa ra tiền.
Trương Phóng Viễn khách khí giữ Uông Cữu ăn cơm, Uông Cữu không ở lại, ngược lại là cầm ở xe đẩy tay một ít gan heo cùng tim heo, để lại 40 văn, cảm thấy mỹ mãn cầm theo về nhà.
Hứa Hòa có chút đau lòng, tiền mừng cưới lập tức ít đi một nửa, cậu mong thu thổ sản vùng núi có thể bán tốt.