Hôm sau, tiếng gà gáy vang vọng lôi kéo Hứa Hòa từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy.
Trương Phóng Viễn vốn không có thói quen dậy sớm, bởi trong nhà không có ai cần anh phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng. Hôm qua ngủ muộn, nên sáng nay anh tỉnh dậy cũng có chút chậm, bên ngoài trời đã sáng rõ.
Hứa Hòa thường ngày đều dậy sớm, nay lại dậy muộn một nén nhang.
Cậu vươn vai, muốn ngồi dậy, nhưng lại nhận ra cơ thể mình không được khỏe.
Trên eo đè nặng một cái chân dài, vòng từ eo xuống ôm lấy cậu, bả vai cũng bị vòng lấy, đầu vai còn dựa vào một cái đầu xù xì, giống như đứa trẻ ôm con gấu bông mới có thể ngủ ngon... Chỉ có điều... đứa trẻ ôm cậu lại nặng chết đi được.
Cậu đẩy người kia nhưng không đẩy ra, ngược lại còn làm động đến chỗ đau trên cơ thể. Cảm giác đau nhức như bị vật nặng đè lên sau lưng, lan ra cả phần eo dưới khiến mặt cậu đỏ bừng.
Hứa Hòa nghĩ, bị đánh cũng không khác gì so với thế này, chỉ có điều người ra tay không phải vì tức giận.
Cậu thật sự không hiểu nổi, tại sao phụ nhân hay tiểu ca nhi mới cưới đều mặt mày hồng hào, cảm thấy cuộc sống vô cùng sung sướиɠ. Nếu ngày nào cậu cũng bị ai đó "hành hạ" như thế này, cậu thật sự không thể cười nổi.
Chẳng lẽ bọn họ không có bị cây gậy lớn thọc qua? Hôm qua cậu đau đến mức kêu lên, Trương Phóng Viễn tuy rằng ngừng động tác nhưng lúc buông ra vẫn còn lưu luyến không rời.
Anh nói: "Đi xem náo nhiệt trước, làm quen một chút, sau này lại..."
Lại cái gì? Chẳng lẽ một lần còn chưa đủ sao?
Cậu hiện tại nghi ngờ Trương Phóng Viễn tên hỗn đản này đang dạy hư mình, chuyện này quả thực vượt quá phạm vi nhận thức và chấp nhận của cậu, làm sao có thể mở lời đi hỏi người khác để chứng thực cậu đúng hay sai? Cậu không có bạn bè, cũng không có người thân đáng tin cậy.
Lúc này thật sự là thảm hại.
May mắn cậu gả cho Trương Phóng Viễn, nếu đổi thành nam tử khác, cậu thà đi chết còn hơn.
Trong lòng phiền não, nghĩ hay là nên chia phòng ngủ. Nhìn Trương Phóng Viễn ngủ cũng không thoải mái gì cho lắm, ngủ đến mức đè lên người cậu, trước kia chắc hẳn là ngủ trên giường lớn thoải mái duỗi tay duỗi chân. Đương nhiên, trong lòng cậu cũng chỉ là phàn nàn một chút, thực tế chuyện này cậu không làm chủ được.
Đẩy cũng không đẩy ra, to con quá!
Nên dậy nấu cơm, trong lòng nóng vội, rút một bàn tay ra, hung hăng véo một cái vào cánh tay Trương Phóng Viễn.
"Đau đau đau!"
Tai Hứa Hòa đỏ bừng, giống như tối hôm qua chính mình cũng kêu to như vậy.
Trương Phóng Viễn mở to mắt, nhìn người thanh tỉnh trước mặt: "Sao sớm như vậy đã tỉnh?"
"Trời sáng rồi, mau thu tay chân lại, em đi nấu cơm." Hứa Hòa đẩy người: "Anh không đi quán trong thành bán?"
Trương Phóng Viễn mang theo hơi thở ngái ngủ, giọng nói có chút khàn khàn cọ vào bả vai Hứa Hòa: "Còn chưa đi mua gia súc, hai ngày nay không đi."
"Sao không đi?"
Trương Phóng Viễn nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt không có hai lạng thịt của Hứa Hòa: "Nam tử nào mới vừa thành thân đã nghĩ đến việc chạy ra ngoài."
Hứa Hòa không trả lời: "Vậy anh ngủ tiếp một lát, em nấu cơm xong gọi anh."
Loại đãi ngộ này cực kỳ tốt, nhưng Trương Phóng Viễn lại không muốn người ta hầu hạ mình: "Em dậy thì anh cũng dậy."
Nói xong, anh liền xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo.
Hứa Hòa nhìn Trương Phóng Viễn sinh long hoạt hổ, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng bản thân lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng. Cậu chậm rãi ngồi dậy, chịu đựng sự khó chịu, thong thả ung dung mặc quần áo.
Cửa phòng ngủ mở ra, một làn gió mát thổi vào, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Trương Phóng Viễn quay đầu lại nhìn Hứa Hòa đang ngồi trên giường: "Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ."
Hứa Hòa ừ một tiếng, cố nén sự khó chịu. Trương Phóng Viễn cố gắng che giấu, nhưng vẫn không giấu được sự ngượng ngùng, tâm trạng không được thoải mái.
Anh xấu hổ sờ sờ chóp mũi, thầm trách bản thân "thất học", dẫn đến kết quả của hai người đều thảm hại.
Trương Phóng Viễn tiến đến vài bước, đột nhiên ôm ngang Hứa Hòa lên.
"Làm gì vậy!?"
Trương Phóng Viễn không nói gì, ôm người đến giữa nhà, đặt lên chiếc ghế có đệm mềm: "Tiệc còn thừa nhiều thức ăn, anh hâm nóng lại một chút là đủ cho hai chúng ta ăn."
Anh lại vào nhà, dọn ra chiếc rương đựng tiền mừng của ngày hôm qua: "Anh còn chưa kịp đếm tiền, em ở đây đếm giúp anh."
Hứa Hòa cảm động, liền tạm thời tha thứ cho Trương Phóng Viễn, và quyết định tối nay... và sau này có thể không chia phòng ngủ.
Cậu rất thích đếm tiền, cảm giác nặng trĩu khiến cậu cảm thấy vô cùng an tâm. Tiền mừng được tặng đều là tiền đồng, được thu gom vào hộp. Hôm qua có hơn chục bàn tiệc, tuy mỗi nhà chỉ có thể góp một nửa bàn, nhưng cũng có không ít hộ gia đình.
Hứa Hòa kiên nhẫn đếm từng đồng một, dùng dây xâu thành từng chuỗi một trăm đồng, rồi đặt từng vòng vào trong bình. Bình đựng tiền nhà nào cũng có, dân gian gọi là "phác mãn".
Nhà nghèo thường dùng một cái chum đất nung có miệng nhỏ để đựng tiền. Những nhà khá giả hơn sẽ dùng bình để đựng tiền, nhà giàu có thể dùng nhiều bình lớn để đựng tiền. Nghe nói những gia đình giàu có, thậm chí còn có hầm riêng để đựng tiền.
Khi còn ở nhà họ Hứa, cậu cũng có một cái ấm trà nhỏ để đựng tiền, nhiều nhất có thể đựng 300 văn tiền, nhưng chưa bao giờ cậu được đựng đầy.
Lần này nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cậu không nhịn được mà vùi tay vào đống tiền để cảm nhận độ ấm của đồng tiền.
Lần này thu được tiền mừng, tổng cộng là hai ngàn sáu trăm văn.
"Tiểu Hòa, ăn cơm."
Trương Phóng Viễn đặt chiếc hộp rỗng xuống giữa nhà, ôm một bình tiền đồng lớn đặt sang một bên. Dùng phác mãn để đựng tiền đồng tuy tốt vì nhìn nhiều tiền, nhưng thực sự không tiện, vẫn nên đổi thành bạc và ngân phiếu để bảo quản tốt hơn.
"Đếm xong chưa?" Trương Phóng Viễn dùng chiếc khay còn sót lại bưng tất cả thức ăn đã hâm nóng lên, gồm một nồi canh gà đen, một đĩa cá kho và thịt kho.
Hứa Hòa đáp một tiếng, đi sang lấy cơm.
Cậu đặt chén cơm trước mặt Trương Phóng Viễn: "Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
"Chỉ riêng tiền thịt heo đã hơn một ngàn văn, còn có gà vịt cá, các loại đồ khác, ước chừng cũng hòa vốn. Tính cả tiền mừng, cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng một hai trăm văn."
Hứa Hòa không hài lòng với cách Trương Phóng Viễn tính toán qua loa đại khái. Việc chi tiêu cần phải rõ ràng, minh bạch từng khoản, nếu không sẽ không biết tiền đã tiêu đi đâu, thậm chí không thể tích góp được gì.
Trương Phóng Viễn an ủi Hứa Hòa: "Chờ lát nữa ăn cơm rồi tính toán cẩn thận sau."
Trương Phóng Viễn gắp một miếng thịt cho Hứa Hòa: "Ngoan, nghe lời. Mau ăn cơm đi! Gầy như que củi, không ăn nhiều thịt sẽ không cao lên được."
Hứa Hòa bĩu môi: "Em đã lớn thế này rồi, cao thêm cũng chẳng được gì."
Trương Phóng Viễn: "Chiều cao không quan trọng, quan trọng là thân thể khỏe mạnh."
Hứa Hòa gật đầu, hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình.
Hôm qua họ tổ chức đại yến tiệc, tuy đã đơn giản hóa khâu chuẩn bị nhưng vẫn phải mượn rất nhiều đồ vật. Hứa Hòa tưởng rằng mình sẽ cùng Trương Phóng Viễn đi trả đồ, nhưng Trương Phóng Viễn không cho phép, bảo cậu ở nhà đợi.
Trương Phóng Viễn một mình đi trả lại bàn ghế, nồi chén, bát đũa cho các hộ gia đình. Việc này tốn khá nhiều công sức và thời gian, may mắn là có xe ngựa để chở đồ.
Hứa Hòa ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Sau bữa tiệc còn lại rất nhiều thức ăn, thịt, rau còn khá nhiều, bày kín nửa cái mâm.
Thôn dân khi ăn cỗ thường cố gắng ăn hết trong ba ngày. Thông thường, những nhà bình thường chỉ dư lại một ít canh thừa, chỉ có những nhà khá giả mới có thể dư lại thức ăn sau bữa tiệc. Có thể thấy Trương Phóng Viễn đã mua rất nhiều đồ ăn.
Hứa Hòa lấy hết thịt ra, chia thành hai phần chay mặn. Thức ăn nấu nước có thể đổ cho gia súc ăn, nhưng Hứa Hòa vẫn luyến tiếc thức ăn xào。Hơn nữa, trong nhà cũng không có gia súc để ăn thức ăn thừa. Nông dân không có nhiều cơ hội để thừa cơm canh, nhưng một khi có mà không có gia súc ăn thì sẽ rất phiền.
Mặc dù mua thịt lợn bên ngoài rẻ hơn, nhưng Hứa Hòa vẫn muốn mua heo con về nuôi. Heo con có thể nuôi lớn để bán hoặc để nhà ăn đều được.
Ngoài ra, Hứa Hòa còn muốn mua thêm gà con và vịt con. Hầu như nhà nào cũng có một khu chuồng trại nhỏ ở sân sau để nuôi gà vịt. Gà vịt không chỉ có thể bán vào dịp lễ Tết mà còn có thể lấy trứng, lợi ích rất nhiều.
Hứa Hòa đang suy nghĩ về cách sắp xếp cuộc sống trong tương lai thì nghe thấy tiếng ngựa hí vang trong sân. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trở về rồi à?"
Trương Phóng Viễn: "Ừ. Đã trả lại hết đồ mượn rồi."
Hứa Hòa: "Còn dư lại khá nhiều thức ăn, em định mang đi biếu cho ai đó." Hứa Hòa đem thức ăn lựa ra đi phía trước: “Hiện tại thời tiết càng nóng, dễ dàng biến vị, nếu là hỏng rồi liền đáng tiếc.”
Trương Phóng Viễn: "Em quyết định là được."
Hứa Hòa suy nghĩ một lát: "Hay là mang sang cho Bác Tư đi. Nhà Trần gia cách vách, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cũng đưa một ít.”
Cha mẹ của Trương Phóng Viễn đã qua đời, anh cũng không cần dậy sớm để phụng trà, do đó Bác Tư là người thân thiết nhất với Trương Phóng Viễn. Hứa Hòa từng hỏi Trương Phóng Viễn có muốn đến nhà Bác Tư để ra mắt trưởng bối hay không, nhưng Trương Phóng Viễn nói không cần. Bác tư đã dặn dò hai vợ chồng Trương Phóng Viễn sống tốt với nhau là được, không muốn lấy thân phận trưởng bối để áp đặt lên hai người.
Hứa Hòa cảm thấy có chút xúc động, cảm giác cuộc sống bỗng chốc trở nên thoải mái hơn, lại không còn ai quản thúc quá mức. Nhân dịp tặng quà, Hứa Hòa nghĩ vẫn nên đi gặp người ta, dù sao cũng là một phép tắc.
Trương Phóng Viễn gật đầu, buông bát nước xuống, từ trong ngực móc ra chiếc vòng tay đã chuẩn bị từ trước: "Mang vào đi."
Hứa Hòa nhìn chiếc vòng tay bằng bạc, không nói thêm gì.
"Đến đây, anh giúp em đeo."
Trương Phóng Viễn vén tay áo Hứa Hòa lên, đeo vòng tay vào. Anh nhéo nhéo cánh tay thon thả của Hứa Hòa, ngoại trừ phần xương cốt thì chẳng có chút thịt nào: "Tay mẹ anh còn thô hơn cả em, trước kia bà ấy đeo chiếc vòng tay này cũng không rộng rãi như vậy."
Hứa Hòa sờ soạng chiếc vòng tay, nhìn làn da của mình vẫn còn hơi đen nhẻm mà không nói gì.
"Không sao đâu, anh sẽ dưỡng cho tốt, sau này sẽ trắng trẻo lên thôi."
Trương Phóng Viễn thừa dịp lại sờ sờ tay Hứa Hòa, lông mày khẽ nhúc nhích: "Nói không phải, đi theo đồ tể có thể đảm bảo cho em ngày nào cũng có thịt ăn."
Khóe miệng Hứa Hòa khẽ cong lên, câu nói này nghe như thể cậu đến đây vì mục đích này vậy.
Trương Phóng Viễn xoa tay Hứa Hòa một lúc, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc đi ra ngoài: "Mới nãy lúc anh đi trả bàn ghế, đi ngang qua nhà em, em đoán xem anh gặp được ai?"
Hứa Hòa nhíu mày: "Ai?"
"Bà Phí dẫn Phí Liêm mang chút lễ vật đến nhà em."
"Phí gia đi cầu hôn!" Hôm qua bọn họ thành thân, nhà họ Phí không có ai đến, nghĩ đến tình cảnh xấu hổ trước đây, Phí gia cũng sẽ không đến.
Cuối cùng nhà họ Phí cũng đến cửa, nghĩ đến mẹ và chị hai của Hứa Hòa hẳn là vui mừng khôn xiết, hai mẹ con họ cũng có thể buông bỏ tảng đá trong lòng.