Trương Phóng Viễn tức giận đùng đùng, nhưng cố nén lại, cúi đầu nhìn tay của mình, cảm giác như lửa giận bị dội một gáo nước lạnh, bỗng chốc tắt ngấm.
Anh nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nở nụ cười rạng rỡ trên môi, thái độ với Phí Liêm trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều: "Phải chúc mừng Phí tú tài một tiếng, quả nhiên là nhân tài hiếm có trong triều đình. Mẹ vợ dặn dò tôi cùng Hòa ca nhi đến đây để xem bảng thi giúp chị hai, giờ có thể trở về báo tin vui, sau này tôi còn phải gọi Phí tú tài một tiếng anh rể."
Phí Liêm vốn đã bị hành động của Hứa Hòa làm cho choáng váng, lại nghe Trương Phóng Viễn nói, chỉ chú ý đến hai chữ "anh rể".
Anh ta lo lắng không yên, một lúc lâu mới mở to mắt ngơ ngác hỏi: "Hai người..."
"A, đúng vậy, chúng ta đính hôn rồi, Phí tú tài còn không biết à? Mười chín kết hôn, đến lúc đó anh rể cũng đến nhé."
Phí Liêm cảm thấy bị Trương Phóng Viễn gọi là "anh rể" khiến ngực nghẹn lại, nhìn Hứa Hòa, lẩm bẩm nói: "Cậu sao, sao lại cùng hắn... Là do trong nhà sắp xếp?"
"Là tôi đến cửa cầu thân." Trương Phóng Viễn trả lời.
Hứa Hòa gật đầu.
Phí Liêm nhìn Hứa Hòa đồng ý, trong lòng vô cùng khổ sở. Anh không cho rằng Trương Phóng Viễn là một người tốt, muốn chúc mừng cũng không nói nên lời.
Đàn ông có khứu giác nhạy bén, đặc biệt là khi gặp tình địch, giống như phụ nữ có thể liếc mắt nhìn ra nhan sắc của nhau.
Trương Phóng Viễn đã sớm nhận ra Phí Liêm nhìn Hứa Hòa không bình thường, trước đây không thích hắn, nhưng Hứa Hòa nói cho anh biết Hứa gia muốn gả chị hai cho hắn, biết rằng hai người không có khả năng, anh cũng không dây dưa chuyện này.
Sáng nay nhìn thấy thái độ của Phí Liêm, anh cảm thấy có ý tứ.
Trương Phóng Viễn nhìn Phí Liêm dò hỏi: "Phí Liêm, cậu giật mình với việc Hòa ca nhi đính hôn, là vì thích Hòa ca nhi?"
Đối mặt với câu hỏi đột ngột này, tay Phí Liêm run lên rõ ràng, anh không biết trả lời thế nào, thừa nhận cũng không phải, không thừa nhận cũng không được, người đọc sách da mặt mỏng, nên đỏ bừng mặt.
Nhưng ý tứ của anh ta cũng không cần nói cũng biết, Hứa Hòa thấy vậy kinh ngạc.
Trương Phóng Viễn không thực sự tức giận, dù sao cũng là chuyện trong dự liệu: "Mẹ cậu thích Hứa Thiều Xuân, cậu lại thích Hòa ca nhi. Tú tài muốn trái ý cha mẹ, hay là từ bỏ ý định trong lòng? Hay là bây giờ đã thi đỗ, có công danh trong người, cho rằng kẻ hèn như tôi không bằng kẻ sĩ, muốn cả hai?"
Bị nói trúng tâm tư, mặt Phí Liêm đỏ bừng đến tận cổ.
Hứa Hòa thấy vậy, không hề vui mừng vì Phí Liêm thích mình, ngược lại trong lòng lại dấy lên một ngọn lửa.
Nhà họ Phí cũng không tệ, chỉ có Phí Liêm là con một, Phí Liêm tuấn tú, lại là người đọc sách, hai người từng có chút lui tới, nhưng Hứa Hòa chưa bao giờ có ý nghĩ gì, không ngờ Phí Liêm luôn khách khí với mọi người lại có ý với cậu.
Nhưng ý tứ này không làm cậu cảm động, có chị hai ở đó, Phí gia còn muốn cả hai, vậy cậu có thể làm gì? Cậu không ảo tưởng rằng mình có thể làm chính thất phu nhân của nhà họ Phí.
Hứa Hòa lạnh lùng lên tiếng: "Anh muốn tôi đến nhà các người làm thϊếp sao!?"
Phí Liêm ấp úng: "Tôi... Tôi không phải..."
Trương Phóng Viễn tức giận, túm lấy Hứa Hòa ra sau lưng mình, giữ gìn phong độ, nói: "Được! Nếu không phải vậy, thì chỉ muốn cưới Hòa ca nhi. Hôm nay, chỉ cần cậu bất chấp sự phản đối của gia đình mà lựa chọn Hòa ca nhi, tôi có thể cho cậu một cơ hội cạnh tranh công bằng."
Phí Liêm nín thở, nhìn Hứa Hòa, im lặng hồi lâu, như đang chờ đợi câu trả lời của Hòa ca nhi. Ánh mắt anh ta không ngừng liếc qua liếc lại, sau một lúc lâu mới nói: "Từ khi nhập học, thầy đồ đã dạy rằng hiếu thuận cha mẹ là điều quan trọng nhất. Mẹ tôi đã ưng ý Thiều Xuân... Tôi..."
"Đủ rồi, không làm được thì là không làm được, nói thêm nữa cũng chỉ là tự lừa dối bản thân." Trương Phóng Viễn thấy anh ta như vậy, không khỏi thất vọng, liền cắt ngang lời anh ta.
Giọng anh trở nên lạnh lùng: "Gia đình họ Phí các người muốn Hứa Thiều Xuân làm con dâu, lại muốn Hòa ca nhi sẽ chịu khổ cả đời, cho rằng mọi điều tốt đẹp trên đời đều phải thuộc về họ Phí các người sao?"
"Tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu không có gan nắm bắt, vậy thì tự lo cho bản thân, tránh xa Hòa ca nhi. Sau này nếu cậu còn dây dưa không rõ ràng với Hòa ca nhi, tôi mặc kệ cậu là kẻ sĩ tay không tấc sắt hay kẻ ác cầm đao, tôi sẽ đánh cho không còn đường trốn!"
Nói xong, không đợi Phí Liêm phản ứng, Trương Phóng Viễn kéo Hứa Hòa đi, bỏ lại Phí Liêm đứng ngẩn người với miệng há hốc.
Hai người trở lại con đường náo nhiệt, Hứa Hòa đột nhiên gạt tay Trương Phóng Viễn ra.
Trương Phóng Viễn biết cậu đang tức giận, bỗng chốc mất đi khí thế ban nãy, ủy khuất nói: "Anh chỉ muốn thử xem hắn có gan hay không, mà thực tế, hắn không có."
Hứa Hòa nói: "Nếu hắn có gan đồng ý thì sao! Vậy anh muốn làm gì? Đến nhà tôi từ hôn?"
"Cái gì!" Trương Phóng Viễn hoảng hốt đến mức giọng run lên.
"Hắn tính toán đồng ý cạnh tranh cũng vô dụng, anh vốn dĩ chính là kẻ vô lại, anh muốn cướp đoạt! Dù sao trong mắt mọi người anh cũng không nói lý."
Hứa Hòa mím môi: "Anh chính là kẻ hỗn đản."
"Ừ, anh là hỗn đản." Trương Phóng Viễn gật đầu, anh vốn dĩ không phải là hỗn đản sao?
Trương Phóng Viễn lại thử thăm dò chạm vào mu bàn tay Hứa Hòa, Hứa ca nhi không có hất tay anh ra, cũng không cự tuyệt anh nắm tay, anh hơi nhếch mày, hai người lại sóng vai mà đi.
"Em thật không nghĩ tới hắn thế mà muốn cưới em...... Không, cùng với nói là cưới, nhưng thật ra không bằng muốn biến em thành nô tì trong nhà."
Hứa Hòa đi trên đường có chút hoảng hốt, nhưng lại không sợ bị người đυ.ng phải, có Trương Phóng Viễn nắm tay cậu, lại cảm thấy an ổn vô cùng.
"Hắn vừa ý em có lẽ là thật, cũng không dám vi phạm ý tứ của mẹ mình cũng là thật. Phí Liêm từ nhỏ đã bắt đầu đọc sách, chuyện trong nhà ngoài cửa chỉ sợ Phí nương tử cũng chưa từng để hắn nhúng tay, nào dám không theo ý mẹ. Hiếu thuận không có sai, nhưng nhất mực nghe theo cha mẹ, một người đàn ông không có chủ kiến, không dám làm gì, cũng là không được."
Hứa Hòa nhìn mũi chân mình, cậu biết Trương Phóng Viễn nói không sai.
"Có hai kiện quần áo, một kiện hoa lệ mặc lên rất đẹp, nhưng nó mỏng manh không chống lạnh; một kiện khác thô kệch quê mùa khó coi, nhưng nó dày dặn và giữ ấm. Thử hỏi, sẽ chọn cái nào? Phí Liêm là người đọc sách, sẽ chọn mặc áo giữ ấm bên trong, áo đẹp mặc bên ngoài."
Như vậy sẽ có thể diện, cũng sẽ không bị lạnh. Hứa Hòa không khỏi nghĩ, hắn lựa chọn như vậy có sai sao? Vì chu toàn bản thân, kỳ thật cũng không tính là sai lầm lớn.
Trương Phóng Viễn nghe được đau lòng: "Hòa ca nhi, hắn vừa ý em mà nói cũng không phải chuyện tốt, nhưng lại cũng vừa lúc chứng minh có người có thể thấy em tốt, em so với chị hai của em cũng không kém. Chẳng qua người kia hắn càng quan tâm bản thân mà thôi."
"Phải không?"
"Phải. Trong mắt anh, em so với bất kỳ ai đều tốt hơn."
Trương Phóng Viễn gặp cậu lại chậm chạp không nói, quơ quơ tay cậu: "Hòa ca nhi?"
"Ừm."
Trương Phóng Viễn nắm chặt tay Hứa Hòa.
"Đừng lại nghĩ đến tên kia, em lại nghĩ đến hắn, anh liền đi đánh hắn!"
Hứa Hòa vội vàng túm lấy Trương Phóng Viễn: "Hắn hiện tại là tú tài, không đánh được, anh muốn vào tù sao?"
"Chúng ta đều sắp thành thân, hiện tại vào tù tất nhiên là không được, đã là không muốn anh vào tù, em đừng nghĩ đến hắn.”
Hứa Hòa trừng mắt nhìn Trương Phóng Viễn, há miệng ngậm miệng, nghĩ đến hắn, nhưng lại giống như nói chính mình đối với cậu đã có tình cảm sâu đậm, cậu rộng lượng bỏ qua chuyện cũ: "Em không nghĩ đến hắn."
Trương Phóng Viễn nở nụ cười: "Đi, anh đưa em đi mua đồ."
"Lại loạn tiêu tiền?"
“Cái gì loạn tiêu tiền, thành thân không được bố trí hôn phòng? Trong nhà thiếu đông thiếu tây, dù sao cũng phải mua, về sau em lại đây dùng, dứt khoát cùng anh chọn, anh chọn đều không tốt.”
Hứa Hòa đi theo người ra cửa mới hiểu được Trương Phóng Viễn muốn mua tủ quần áo, bàn trang điểm, chăn bông, vật phẩm... Da mặt cậu dày, cũng có thể chịu đựng được chuyện này, nhưng đối mặt với việc này, mặt cậu vẫn đỏ bừng. Nào có ai trước khi thành thân đã cùng chồng đi mua những thứ này, huống hồ cậu cũng không cần những thứ này, dù sao cậu ở Hứa gia cũng không có những thứ này.
Trương Phóng Viễn lại bướng bỉnh thực sự, anh không lựa chọn mà tùy ý để tiểu nhị đề cử chọn mua, tiểu nhị còn cố ý chọn những thứ đắt tiền để mua, cậu thật sự không thể làm gì, đành phải chọn những thứ thực dụng mà mua. Cứ như vậy, một cái tủ quần áo cùng một cái bàn trang điểm có gắn gương đồng nhỏ cũng tiêu tốn 500 văn tiền. Đến nỗi chăn bông, cậu nhất quyết không chịu mua, Trương Phóng Viễn hứa hẹn sẽ tự đi mua.
Hứa Hòa đau lòng khi thấy Trương Phóng Viễn tiêu tiền như nước chảy, mặc dù là tiền tiêu trên người mình, cậu có thể cảm nhận được Trương Phóng Viễn coi trọng cậu, nhưng sự coi trọng này có giá trị quá lớn. Chỉ tiền lễ hỏi đã tiêu tốn nhiều như vậy, lại cho cậu vòng tay giá trị 4000 văn tiền, nay lại mua cho những vật dụng này, thật sự khiến cậu cảm thấy hổ thẹn.
Có lẽ con trai, con gái nhà bình thường xuất giá cũng sẽ có đãi ngộ như vậy, nhưng cậu làm sao có thể được.
Trương Phóng Viễn nói: "Đó là hiện tại không mua, về sau thành thân đều phải mua, dù sao đều phải dùng, sớm mua sớm hưởng thụ. Đừng đau lòng tiền."
Hứa Hòa than nhỏ một tiếng, gật đầu.
Hai người mua đồ xong xuôi, Trương Phóng Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng xem như lại mất đi một sự kiện thú vị. Anh vốn muốn đưa Hứa Hòa đến quán ăn thường xuyên lui tới ở trong thành để ăn cơm, nhưng Hứa Hòa nói tốn quá nhiều tiền, không cho đi, anh không thể làm gì, cuối cùng hai người ở quán nhỏ ven đường gọi hai chén mì và một chén hoành thánh.
Trương Phóng Viễn nói: "Mì nhà này hương vị không tồi, canh vẫn là dùng xương heo hầm."
Mì sợi được bưng lên một chén lớn, hoành thánh thoạt nhìn ít hơn rất nhiều, bên trong chỉ có một ít thịt heo băm. Anh bưng một nửa bát hoành thánh đến trước mặt Hứa Hòa: "Chủ tiệm trời chưa sáng đã phải đi chợ thịt mua xương heo, hai lần đều mua ở sạp của anh."
Hứa Hòa húp một ngụm mì sợi, canh quả thật có hương vị của xương heo, mì sợi được nhúng vào nước lèo trong chén, rắc thêm hành lá thái nhỏ, thêm vài miếng rau xanh, hương vị rất ngon. Hứa Hòa cảm thấy mình cũng có thể làm ra hương vị này, thậm chí làm tốt hơn, nhưng cùng một chén mì, ăn ở nhà và ăn ở quán lại là hai hương vị khác nhau.
Hoành thánh cũng ngon, nhưng lại na ná với mì, tuy nói có nhân thịt heo, nhưng thịt heo băm rất nhỏ, lại thêm rất nhiều rau xanh, một viên hoành thánh sợ chỉ có một chút nhân như đầu ngón út, ăn không ra vị thịt gì cả.
Trương Phóng Viễn thấy Hứa Hòa ăn ngon, liền vui vẻ hớn hở động đũa.
Hứa Hòa thấy Trương Phóng Viễn cầm đũa bất động, vẫn luôn nhìn cậu ăn, tựa hồ đang chờ đánh giá, cậu nói hai chữ "Ăn ngon", Trương Phóng Viễn mới vui vẻ hớn hở động đũa.
Hứa Hòa cảm thấy buồn cười, người này, có đôi khi giống như một đứa trẻ.
Sau khi ăn no, hai người mới lên xe trở về. Khi đến thôn đã là buổi chiều. Tin tức Phí Liêm thi đỗ tú tài đã lan truyền khắp nơi. Nghe nói nhà họ Phí còn muốn mở tiệc rượu chiêu đãi mọi người, khiến cho bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
Trương Phóng Viễn đưa Hứa Hòa đi mua hạt giống rồi mới trở về nhà họ Hứa. Vừa về đến nhà, Trương Phóng Viễn không dám nói nhiều với Hứa Hòa, chỉ liếc nhìn Lưu Hương Lan. Sau khi người đi, Lưu Hương Lan liền thay đổi sắc mặt, mắng Hứa Hòa:
"Mua hạt giống thì xem bảng vào ban ngày! Còn chờ tin tức của con, người khác về sớm đã nói hết mọi chuyện. Con có thể làm được việc gì!"
Hứa Hòa không nhanh không chậm đáp:
"Dù sao cũng sẽ biết tin tức, sớm muộn quan trọng gì."
Hứa Thiều Xuân nghe tin tức, đuôi tóc lại cong lên, trang điểm tinh tươm, rạng rỡ, chờ nhà họ Phí đến cửa:
"Hòa ca nhi đính hôn với đồ tể rồi, nói chuyện càng ngày càng khó nghe. Nhìn là biết ở chung với người thô lỗ lâu rồi, bản thân cũng học được chút thô lỗ. Mẹ, mẹ đừng tức giận, Phí lang cử chỉ khiêm tốn, chắc chắn sẽ không làm mẹ không vui."
Nghĩ đến chuyện tốt này, sắc mặt Lưu Hương Lan lập tức hồng hào, đẹp hơn rất nhiều, không còn để ý đến Hứa Hòa, hai mẹ con lại thân mật nắm tay nhau vào nhà bàn về chuyện kết thân với nhà họ Phí.
Mặc dù trước mắt trong thôn rất náo nhiệt, nhưng nhà họ Phí lại không vui vẻ gì.
Biết Hứa Hòa đính hôn với Trương Phóng Viễn, và ngày hôn lễ sắp đến, Phí Liêm hận mình không có dũng khí đi tranh đoạt. Niềm vui thi đỗ tú tài đã bị tin dữ này phá hỏng. Anh ta thất hồn lạc phách trở về thôn, định về nhà náo loạn một trận, nhưng khi nhìn thấy cha mẹ, lại trở nên yếu đuối, nặng nề ngồi trong phòng, không có chút vui mừng nào trên mặt.
Thấy con trai không nói nhiều, Phí nương cũng biết lý do con trai buồn bã. Bà nghĩ rằng con trai sẽ không vui khi biết tin, nhưng không ngờ lại đến mức như vậy.
"Con trai à, con thi đỗ tú tài, triều đình mỗi tháng sẽ cấp hai ngàn tiền. Chúng ta là nhà nông, một nhà nông trung lưu một năm tích cóp cũng chỉ được tý tiền, con trai một tháng có thể kiếm được, đó là tiền đồ lớn, lại được thưởng năm mẫu ruộng tốt, so với đất cằn thông thường có thể thu hoạch thêm một tạ lương thực, thật sự là tổ tiên nhà họ Phí phù hộ. Tiền đồ của con cũng rất tốt, về sau muốn làm việc gì thể diện đều có thể, cần gì phải nhớ thương một tiểu ca nhi như vậy, về sau còn rất nhiều."
Phí Liêm hiếm hoi phản bác lời mẹ nói:
"Bây giờ có tất cả những thứ này, nhưng lại không được người như ý, con còn có thể vui vẻ gì được."
Phí nương im lặng một lúc, thấy con trai như vậy cũng không tiện nói xấu Hứa Hòa để dỗ dành con trai, đành phải nói:
"Thiều Xuân xinh đẹp dịu dàng, con trai sau khi thành thân sẽ quên hắn. Trong cuộc đời, mọi chuyện không thể nào đều như ý, dù vậy, chúng ta cũng đều phải sống tốt, có phải không?"
Phí Liêm không còn sức nói gì thêm, chỉ hận mình yếu đuối và bất lực, che mặt, vào nhà nằm trên giường khóc nức nở.