Hứa Hòa từ khi lên thành bốc thuốc về, mấy ngày nay cậu đều không có ra khỏi nhà, lấy cớ chuẩn bị than, ở trong nhà dưỡng bệnh.
Ngày này thời tiết không tồi, cậu nhìn thấy đầu gối của mình cũng đã kết vảy, uống thuốc vài ngày thì bệnh thương hàn cũng đã đỡ, liền bưng chậu đi sông giặt quần áo.
Một nhà già trẻ quần áo chất lên một chiếc sọt lớn, cậu dùng sọt cõng lại ôm bồn gỗ, vào mùa đông thời tiết tốt không nhiều lắm, bờ sông đã có một số thanh niên nam nữ đang giặt quần áo, mọi người cười nói vui vẻ.
"Hòa ca nhi cũng đến giặt quần áo à, mau, cho cậu chỗ này."
Một người phụ nữ rất nhiệt tình tiếp đón cậu qua, Hứa Hòa cũng không khách khí, lập tức tiến đến đặt bồn xuống.
"Thím Mao, thím gọi Hòa ca nhi lại đây, không phải là muốn nghe được chuyện chị hai nhà người ta đó chứ?"
"Sao, cô nương tốt như vậy còn không hỏi bỏ lỡ thì sao." Thím Mao cũng rất thẳng thắn, nói thẳng: "Hòa ca nhi, trong nhà cậu nhìn trúng người nào cho chị gái cậu chưa?"
Hứa Hòa xoa xoa quần áo: "Chưa."
Cậu trả lời chính là lời nói thật, cũng là mẹ và chị hai trong nhà giao phó lý do thoái thác, mọi việc có người hỏi thăm đều phải nói không có, như vậy người để lựa chọn sẽ càng nhiều.
"Người mẹ Hứa cần phải ngàn chọn vạn tuyển, nơi nào sẽ nhanh như vậy nhìn trúng người nào, thím Mao nếu là có tâm, dứt khoát tìm bà mối trực tiếp đến nhà nói nói chẳng phải càng tốt sao?"
Giặt quần áo ngoài những người phụ nữ đã kết hôn, còn có một số thanh niên chưa lập gia đình, nghe có bà mẹ có con trai nhìn chằm chằm Hứa Thiều Xuân hỏi, trong lòng mọi người tự nhiên là không cao hứng, vốn dĩ trong thôn chuyện tốt đều bị Hứa Thiều Xuân chiếm hết, ra ngoài giặt cái quần áo còn muốn nghe chuyện hôn nhân của người ta, ai vui.
Lúc này nơi xa bờ sông đi qua một người đàn ông, liền có người mắt tinh tường trực tiếp chuyển đề tài: "Nhìn kìa không phải lão nhị Quảng gia sao? Thật đi thành lấy thuốc đã trở lại."
"Làm bậy, tên đồ tể kia thật không phải người."
Có hai cô gái không ra cửa, tin tức không được linh thông, nghe như là có náo nhiệt, không khỏi đặt câu hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Chuyện Trương Phóng Viễn cầu thân các ngươi không biết?"
Hứa Hòa nghe được tên người này động tác giặt quần áo bỗng dừng lại, không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông nơi xa, mày bỗng nhiên nhăn lại.
"Lúc trước bà mối làm mai Trương Phóng Viễn với cô tư Quảng gia, lúc đi xem mắt Trương Phóng Viễn, ghét bỏ người Quảng gia bần hàn, còn mở miệng vũ nhục Quảng nhị không làm việc đàng hoàng, hai bên nổi lên tranh cãi, đồ tể kia nổi tính tình liền động thủ, đập hư cái bàn nhà người ta, còn đánh Quảng Nhị, bà Quảng tức giận hiện tại đều còn ở trong nhà nằm liệt."
Hai cô gái không thể tin tưởng há to miệng: “Này thiệt hay giả?”
"Còn có thể giả sao? Đứa con thứ hai nhà họ Quảng đi đường đều khập khiễng, còn phải đi tiệm thuốc Bắc lấy thuốc. Bà Quảng gặp ai hỏi chuyện này cũng khóc sướt mướt, tôi thấy đều đáng thương."
"Trương Phóng Viễn vốn dĩ là một kẻ không ra gì. Bản thân hắn cũng ở trong thành lêu lổng đánh nhau, gây chuyện, còn làm bảo kê cho sòng bạc. Nghề nghiệp này chẳng lẽ là chính đáng? Mắt nhìn cao như vậy, ngại cái này ngại cái kia, có thể cưới được con dâu mới là lạ."
"Bà cô và bác họ của hắn bị hỏi nóng nảy còn che chở cãi lại, nói nhà họ Quảng không phải là người tốt, con trai thứ hai của nhà họ Quảng tay chân không sạch sẽ, kêu mọi người phải cẩn thận."
Một người phụ nữ xuýt xoa: "Chưa thấy qua nhà nào che chở thân thích như vậy. Hôn sự không thành thì vẫn là họ hàng sao? Cùng người ta đánh nhau, không tìm được lý do để thoái thác thì lại nói những lời khó nghe như vậy, chửi bới người ta. Thật sự là quá đáng."
"Trước đây tôi nghĩ Hà Thị vẫn là một người thấu tình đạt lý, không ngờ là loại người này. Về sau tôi sẽ không đi làm mai cho con gái nhà họ nữa."
"Còn nói con gái nhà họ đâu, mới bao nhiêu tuổi. Hiện tại nhà họ Trương đau đầu nhất là đứa cháu trai Trương Phóng Viễn. Nó không gây chút chuyện đã coi như là người đứng đắn rồi sao? Sợ là nó cho thêm nhiều tiền sính lễ, trong làng cũng đừng nghĩ đến việc cưới được cháu dâu."
"Các cô gái và tiểu ca nhi chưa xuất giá hãy cảnh giác một chút. Hãy mở mắt nhìn cho rộng, đừng bị che mắt, nếu không sau này sẽ phải chịu nhiều khổ sở."
Mọi người đang nói chuyện sôi nổi thì bỗng nhiên một giọng nói khác vang lên, phá vỡ bầu không khí náo nhiệt. Giọng nói ấy lạnh lùng nói:
"Thím của ai nói là thật. Bà ấy không che chở Trương Phóng Viễn. Con trai thứ hai nhà họ Quảng chính là tay chân không sạch sẽ."
Mọi người đều ngẩn ra. Thấy Hứa Hòa một khuôn mặt lạnh lùng, lời lẽ chính đáng bác bỏ những lời nói của mọi người, họ đã rất ngạc nhiên. Cậu là một người ít nói, mọi người không nghĩ rằng cậu sẽ tham gia vào cuộc trò chuyện này, và họ lại càng bất mãn vì cậu không theo ý mọi người nói.
"Cậu là một thằng nhóc biết cái gì mà nói? Nhà họ Trương và nhà các cậu cũng chẳng có quan hệ gì. Sao cậu lại bênh vực bọn họ thế?"
Hứa Hòa mặt không đổi sắc: "Tôi nói là lời nói thật."
Một người phụ nữ nói: "Hắc, nhìn Hòa ca nhi này, còn cứng đầu thế."
Một tiểu ca nhi trêu đùa: "Hứa Hòa, cậu nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ Trương Phóng Viễn muốn đến nhà cậu cầu hôn à? Trong nhà cậu đã đồng ý rồi sao?"
"Đúng vậy, chị gái cậu tầm mắt cao như vậy, chắc chắn là không muốn, bố mẹ cậu muốn gả cậu cho hắn à? Đó là lựa chọn không tốt, cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ lại đi. Trương Phóng Viễn cũng không phải là người dễ đối phó, chỉ cần không cẩn thận là hắn có thể động thủ với cậu bất cứ lúc nào."
Mọi người cười vang lên.
Hứa Hòa không để ý đến những lời chê cười của mọi người, cậu bưng thau giặt đồ rời khỏi chỗ cãi vã đi một bên giặt một mình. Trước khi đi, cậu lạnh lùng nói: “Các người tin hay không tùy thích, nhưng đừng chọc ghẹo Quảng gia, nếu không sau này bị mất đồ đừng khóc cha kêu mẹ.”
“Tiểu tử thối, nói chuyện sao khó nghe thế!” Một phụ nữ ném xuống chùy giặt quần áo, chống eo mắng: “Chắc là đàn ông trong thôn đều nhìn trúng chị gái cậu, coi thường cậu, tính tình giống cậu thế đúng là xứng với tên đồ tể hung bạo kia.”
Hứa Hòa cũng không tức giận, dù sao ở sau lưng mọi người đều đem cậu so với chị gái, nhưng cậu chỉ là làm hòa giải, những lời này cậu sớm đã nghe nhiều rồi, cậu lập tức ngồi xổm xuống một bên vò quần áo.
Người phụ nữ kia định đánh nhau nhưng thấy cậu không thèm đáp lời, một quyền đánh vào chăn khiến cô ta tức giận, nhưng lại không bắt được người, lại mắng chửi mấy câu mới được những người khác khuyên đi.
“Người ta thật là quá đáng.”
“Tính tình hắn cũng quá kỳ lạ.”
Hứa Hòa mắt điếc tai ngơ, vẫn tiếp tục giặt quần áo.
Không ngờ bên kia sông, Trương Phóng Viễn đang ngồi trên chiếc thuyền trúc câu cá ở nơi nước sâu. Anh nghe xong một nén hương thị phi nhưng vẫn không hé răng.
Mấy ngày nay anh nghe những lời đồn đại khiến lỗ tai như muốn mọc kén, thật là người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời.
Không ngờ Quảng gia lại vô liêm sỉ như vậy, anh lưu lại tình cảm lại ra mặt cắn ngược lại một cái, đi khắp nơi khóc lóc đáng thương, anh ở trong thôn thanh danh không tốt, nhưng lại cho Quảng gia chui chỗ tốt, thật sự cho rằng anh ỷ mạnh hϊếp yếu, khi dễ người mới dời đến, khiến anh đi đến đâu thôn dân đều tránh còn không kịp.
Hiện tại anh đã dày mặt, nhưng thật ra anh thấy rất hả hê, chỉ là cảm thấy rất có lỗi với một nhà bác Tư, vốn là lo lắng vì anh, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, còn bị những bà ba hoa trong thôn nói như vậy.
Nếu không phải vừa rồi Hứa Hòa đứng ra thay anh nói chuyện, với tính tình của anh, nhất thời liền phải ném cần câu qua đó đánh cho hả hê, nhưng Hứa Hòa ở bên kia, anh nhẫn nhịn, vẫn không qua đó xen vào. Đánh phụ nữ và tiểu ca nhi, anh vẫn không làm được.
Cần câu giật giật, anh có chút tâm phiền ý loạn, một con cá trích dài hai tấc nhảy nhót tung tăng, anh thô lỗ kéo xuống từ lưỡi câu rồi ném vào giỏ cá.
Hứa Hòa hình như là sức khỏe rất tốt, so với trước đây giọng khàn khàn như vịt trời, hiện tại giọng nói đều trong trẻo rõ ràng.
Đặc biệt là khi nói ba chữ Trương Phóng Viễn.
Cậu không thích nói chuyện cũng không thích phản ứng với người khác, nhưng lại thay anh nói chuyện. Toàn thôn, trừ một nhà bác Tư, không có ai khác giúp anh nói chuyện.
Một lúc lâu sau, anh mới phát hiện ra mình giống như đang cười.
…
“Bác gái, con ở trong sông câu được mấy con cá, tối nay hầm đi.”
Trương Phóng Viễn mang giỏ cá trở về nhà một chuyến, sau đó thẳng đến nhà bác Tư mang nguyên liệu nấu ăn cọ cơm.
Anh có một khuyết điểm giống như hầu hết đàn ông đương thời, tiêu tiền phung phí, không biết nấu cơm và không biết dọn dẹp việc nhà, gần đây ở nhà bác Tư cọ cơm ngày càng trở nên quen thuộc.
“Còn có những thứ mua trước đó, con cũng không dùng được, bác cầm đi xem có thể dùng không.”
Bữa sáng sáng sớm đã đưa cho Hiểu Mậu ăn, những thứ đó không thể lưu trữ lâu, phần vải vóc và lụa còn lại đặt trong phòng, hôm nay anh về nhà thấy tình hình rối ren, lại đưa cho Hà thị.
Vải vóc và hoa lụa vẫn có thể cất giữ để dùng sau này."
Trương Phóng Viễn nói: "Không được, tám phần là không dùng được."
"Thằng bé này, sao có thể nhanh nản chí vậy?"
"Cháu không nản chí. Lấy đồ ra cho người ta xem rồi, người ta đã biết không thích hợp."
Hà thị gật gật đầu, đúng vậy.
Mọi người rất ăn ý, không nói đến chuyện thị phi trong làng hiện nay, chỉ nói vài câu vui vẻ: "Tối nay ăn cá ngon, nấu chút măng chua dưa chua, hai anh em nhà các con đều thích ăn. Hiểu Mậu đã sớm đòi bố nó đi bắt hai con cá về ăn, bác cháu kia, mùa hè ngoài ruộng bắt cá còn được, bắt cá vào mùa đông đi ra ngoài nửa ngày cũng chưa được, cứ mượn cớ không chịu đi ra ngoài mãi."
Trương Phóng Viễn cười một tiếng, ở nhà bếp nhảy nhót một lúc, nói vài câu với Hà thị rồi mới vào phòng, Hiểu Mậu đang luyện tập việc may vá, túi tiền hoa mai đã thêu rất sinh động, nghe nói đã có thể nhận việc may trong thành, nhiệt tình rất lớn, đều không ra ngoài chơi.
Bác của anh, Trương Thế Thành, đang ngồi ở giữa sân xoa gỗ khô, Trương Phóng Viễn ngồi xuống bên cạnh, cũng xoa mấy cây.
"Bên ngoài nói gì thì cháu đừng để trong lòng, chuyện đó con làm không sai. Ở làng mình không tìm được thì đi làng khác xem."
Trương Phóng Viễn vốn là sốt ruột muốn yên bề gia thất, nhưng sau chuyện này anh lại bình tĩnh lại, chuyện này nói đến cùng vẫn là dựa vào duyên phận, không được thì thôi: "Cháu không để trong lòng, cưới vợ cũng không vội, lòng cháu có tính toán khác."
Trương Thế Thành buông việc trong tay, sợ Trương Phóng Viễn lại luẩn quẩn trong lòng, nói: "Cháu tính toán gì?"
"Làm nghề đứng đắn, làm chút buôn bán nhỏ." Trương Phóng Viễn nói: "Hương thân xem thường cháu, thứ nhất là trước đây danh tiếng hỏng rồi, thứ hai cũng là cháu không làm việc đoàng hoàng."
"Yên tâm đi bác, cháu sẽ không làm bậy."
Trương Thế Thành nhìn người trước mặt một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì.