Từ dưới đáy ngục đi lên, Vương Thái Tuế thoáng thấy nét mặt Bạch Dương vui vẻ lạ thường, chỉ đành lắc đầu tội nghiệp, tự nhủ sau này sẽ thỉnh thoảng ra thăm mộ hắn. Cánh cửa ngăn cách ánh sáng và bóng tối cuối cùng cũng mở. Hai nam tử nhẹ nhàng bước ra, trước mắt họ là biển xanh vô tận. Từ trong ngục tối đi ra, cảnh sắc rộng lớn này như cốc cà phê buổi sáng, khiến người ta tỉnh ngủ.
Đi dọc bờ biển, Bạch Dương cũng thoáng nhìn được hình ảnh phản chiếu của thân thể hiện tại - Bạch Khiết. Mặt tiền vẫn đẹp trai sáng láng, khá giống Bạch Dương "nguyên bản", có điều tên hồ ly này trông đạo mạo hơn một chút, khẽ nheo mắt lại sẽ khiến người ta cảm thấy giả tạo cực kỳ. Ngược lại là tên Vương Thái Tuế kia, tuy trông giống kẻ sắt đá hững hờ, lại mang ánh mắt của con thú hoang, nóng nảy và ngạo nghễ.
Nghĩ đến đoạn đường sắp đi, Bạch dương cảm thấy bất lực cực kỳ. Chẳng nhẽ thật sự phải chết, không có ai đến cứu sao? Chắc là có chứ, không thì cho ông xuyên đến đây làm cái gì? Để chịu chết thay con hồ ly này sao?
Nhưng mà cậu cứ nghĩ, cứ ngóng, mà càng nghĩ, càng ngóng, càng thất vọng, vì mãi không có thế lực nào đáp lại. Đổi từ đi bộ sang lên xe ngựa, rồi về kinh lại đi bộ một chặng dài. Lúc nhìn thấy lôi đài đã xế chiều. Đến khi quỳ trước lôi đài thì Bạch Dương đã gần như mất hết hoàn toàn hi vọng, ngẩng mặt lên trời trào nước mắt. "Ai" ơi, ngươi thật sự không đến cứu ta sao? Thánh chỉ hoặc thích khách gì đó, mau đến đi chứ! Tiếc là trời xanh chỉ im lặng, mây lặng lờ trôi theo gió như đang cười trò hề của cậu.
Người bên dưới đài từng đám tụ lại đông như kiến từ lâu, nhìn hai con người trên lôi đài, chỉ nhỏ giọng nghị luận, chứ chẳng thấy ai mắng chửi hay ném trứng thối.
Dù là quan lại hay thứ dân, cũng ngầm hiểu đây chỉ là kết quả của việc con nhà đế vương tranh đấu, người mất ta còn. Những cái khác họ nào dám bàn tán. Đại hoàng tử trời sinh thông minh, thiên phú hơn người thì làm sao, chẳng phải vẫn bị hại đến mất hết tu vi công lực, trở thành kẻ bình thường sao? Nói mắc bệnh lạ, tai kiếp này nọ, ai mà tin. Đại hoàng tử mất hết một thân công lực, nhị hoàng tử (thái tử hiện giờ) liền có cơ hội bành trướng thế lực, tranh đấu không thôi, đến mức có thể nói là ngươi còn ta mất. Nghe nói tiên đế cũng vì chuyện truyền ngôi mà sầu não đổ bệnh, nên mới chẳng trụ được bao lâu đã... Nghĩ đến đây, mọi người đều thở dài.
Sinh ra trong nhà đế vương chưa chắc đã là chuyện tốt.
Cũng có vài người nhắc đến quốc sư, nói hắn chọn sai đường. Nếu sau ngày đó quốc sư chọn phò tá Thái tử thì không chừng bây giờ đang hưởng vinh hoa phú quý của ba đời hoàng thất rồi.
Mấy lão già cảm thán hai người họ cũng là nhân tài, rơi vào kết cục như thế này đúng là khiến người ta tiếc nuối, là "Trời đố kỵ người tài".
Ngược lại, thiếu nữ các nhà, từ thiên chi kiều tử đến thôn nữ dân dã, đều khóc hết nước mắt, vì tiếc thay lang quân trong mơ của họ.
Một kẻ là hồ ly, tên Bạch Khiết, sống đã vạn năm nhưng vẫn giữ hình hài thiếu niên. Vóc người mỏng nhẹ, nước da trắng ngần, nét mày thanh tú, ánh mắt long lanh như sao sáng. Ai không biết còn tưởng hắn là yêu quái, ai biết rồi... sẽ tấm tắc khen đúng là đồ yêu quái!
Hồ ly thì sao chứ, ta nguyện giữ hắn ở nhà cung phụng cả đời!
Một kẻ là hoàng thân, cũng đang độ tuổi đẹp nhất, dáng dẻ săn chắc, bờ vai cao rộng, dáng đi kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng đẹp như có ai đem mặt trời khi hoàng hôn để vào. Người không biết chỉ cảm thấy uy nghi, người biết rồi... đến nhìn thẳng cũng không dám.
Nhưng đó lại chính là sức hút của hắn!
Hai nam nhân mang trong mình vận khí đào hoa, mỗi người một vẻ, từng là tình lang trong mộng của biết bao cô gái, nay lại sắp phải chết. Không chỉ thiếu nữ trẻ tuổi, cả các bà mẹ lớn tuổi hay góa phụ, đến những lão bà đã già đều thở dài thườn thượt. Mấy người còn khóc bù lu bù loa đòi chết theo.
Kỳ thực hai kẻ này, như rồng như phượng, vừa từ ngục tối ra lại toát lên vẻ phong trần bui bặm, như thể được giữ hai người ở bên trong là phúc của những viên gạch dưới đó. Đến cánh mày râu khi nhìn vào, còn ước giá hai người họ là nữ nhân, chúng ta liền không do dự tạo phản.
Thế mà hai kẻ này lại đang cùng bị dồn vào chỗ chết. Đúng là "hồng nhan" thì bạc mệnh.
Bao lời xì xào dưới đài, chẳng may may lọt vào tai hai nhân vật chính bên trên. Vương Thái Tuế vẫn lặng như tờ, dường như việc chém gϊếŧ sắp đến không liên quan đến hắn. Bạch Dương thì đã sủi bọt mép trong lòng rồi, để ý được gì khác nữa.
Giờ "lành" cuối cùng đã đến. Tránh cho kéo dài, hai đao phủ được lệnh đứng hai bên, chỉ đợi một câu chúng liền chém xuống một đao là xong.
Tên hoạn quan ngồi trên bàn cao đằng sau nhẹ nhàng kéo dài hơi: "Trảm!"
Khoảnh khắc đao phủ vung đao lên, vài người đã ngất đi, đa phần là nữ nhân. Đúng lúc này, "kỳ tích" đã xuất hiện, nhưng không nhờ ai khác, lại chính là từ quốc sư đại nhân của chúng ta.
Đúng lúc mọi người nghĩ chuyện đã hết nước cứu vãn, thì quốc sư của họ đột nhiên nhào lên, sau đó chạm... chạm môi đại hoàng tử của họ. Mọi người đứng hình mất mấy giây, đao phủ và quan lại đều như vậy. Vương Thái Tuế cũng không khác.
Con ngươi màu xám bạc của Bạch Dương lóe lên. Sau đó, một luồng khí lạnh mạnh mẽ tản ra từ người hắn, gồng tay, gồng chân đều bị đánh tan. Sau đó hắn vẫy nhẹ đuôi hồ ly, phát ra uy lực kinh người, khiến tất cả những thứ trên đài, cả người lẫn vật, bay sạch sẽ. Người bên dưới cũng ngả nghiêng, khói bụi mờ mịt. Mãi sau khi khói bụi tản đi, người ta nhìn thấy hai vệt trắng đang nhảy bước ở phía xa. Bạch Dương đã cầm bay Vương Thái Tuế lăng không mà đi. Chẳng bao lâu liền mấy hút.
Lúc này đám quân lính và quan lại triều đình mới hô hoán nhau đuổi theo. Nhưng thoắt cái đã đi xa như vậy, muốn đuổi cũng e là vô nghĩa.