Cổng sắt lớn cũ kỹ của công viên đã bị dỡ xuống, vị trí ban đầu đang có vài công nhân chuyển gạch tới, nhìn có vẻ như là chuẩn bị xây tường vây quanh cả vị trí cổng cũ lẫn một mảnh đất trống rộng lớn xung quanh. Mà vị trí cách cổng sắt cũ mấy chục bước về bên trái đã bị phá bỏ, có vẻ nơi đó sẽ xây thêm một cái cổng lớn nữa.
Chú Vương lớn hơn một thế hệ so với Trì Ý Chân, năm đó ông ở ngay bên cạnh nhà bà ngoại hắn. Thấy dáng vẻ xây dựng rầm rộ này của công viên, ông còn tưởng rằng Trì Ý Chân phát tài nên gấp không chờ nổi mà bước vào bên trong tham quan. Kết quả hoàn toàn ngược lại, bên trong công viên chẳng thay đổi một chút nào hết! Nói chung là chỉ sửa sang lại mỗi bên ngoài!
Thấy Trì Ý Chân đang xem xét tờ rơi và biển hiệu mình vừa làm, chú Vương nhịn không được, hỏi: “Cháu cứ vậy mà…… chuẩn bị khai trương công viên đấy à?”
Trì Ý Chân gật đầu nói vâng, chú Vương buột miệng thốt lên, “Cái công viên rách nát này mà cũng có người tới được à?”
Trì Ý Chân lộ ra vẻ mặt cao thâm khó đoán, “Làm ăn lớn thì phải giấu đến cuối cùng, đến lúc lộ ra người khác mới bất ngờ chứ ạ.”
Chú Vương cười hềnh hệch, cảm thấy đứa nhỏ này không phải bị đần thì cũng là đang khoác lác, lắc đầu thở dài, “Người trẻ tuổi hiện nay ấy à, không chịu kiên trì nỗ lực mà chỉ biết đi đường vòng. Như vậy thì không dài lâu được đâu.”
Trì Ý Chân không lên tiếng đáp lại mà chỉ đứng bên cạnh xem công nhân làm việc. Chú Vương thấy dáng vẻ này của hắn thì hừ một tiếng, quyết định chờ xem bao giờ đứa nhỏ này sẽ kinh doanh thất bại phải đóng cửa công viên. Chẳng qua một mình chế giễu vẫn không đủ, ông còn chụp mấy bức ảnh, nghĩ bụng sẽ trở về kể chuyện này với bà con láng giềng xung quanh xem Trì Ý Chân kiên trì được mấy ngày sẽ đóng cửa.
Chú Vương vừa đi không bao lâu thì đội xây dựng cũng đã làm xong công việc dựa theo yêu cầu của Trì Ý Chân. Tác phong của bọn họ cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa chất lượng cũng tốt, tuyệt đối không hề làm qua loa cho xong việc. Mà đội xây dựng siêu đáng tin cậy này đã khiến Trì Ý Chân tiêu mất 500 tích phân. ( Không sai, đây chính là cách dùng tích phân mà người chơi kiếm được trong trò chơi đấy! )
Sau khi sửa xong cổng lớn, Trì Ý Chân bỗng nhiên nghe thấy tiếng trò chơi nhắc nhở, 【 Người chơi đã xây dựng một cái cổng lớn bình thường không có gì đặc biệt, giá trị kinh nghiệm tăng thêm 50. 】
Trì Ý Chân treo biển hiệu lên phía trên cổng lớn, lại nghe thấy tiếng trò chơi nhắc nhở, 【 Chúc mừng người chơi đã chuẩn bị xong để khai trương lại công viên, giá trị kinh nghiệm tăng thêm 50.】
Trì Ý Chân gật gù, xem ra cải tạo công viên thật tốt cũng là một cách để thăng cấp. Đáng tiếc là hiện tại hắn không có tiền. Hắn lại gần muốn hỏi xin danh thϊếp của đội xây dựng, định là sau này giàu hơn sẽ tiêu tiền mời bọn họ đến cải tạo công viên, tận lực tiết kiệm tích phân, thế nhưng vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy mấy công nhân của đội xây dựng kia đang mờ đi rồi dần dần biến mất. Hắn không nhịn được lấy tay dụi đôi mắt, lại một lần nữa nhận thức được sự lợi hại của trò chơi.
Xem ra đội thi công chỉ là một công cụ để tránh tai mắt người đời của trò chơi mà thôi, ngoại trừ dùng tích phân thì chẳng còn cách nào khác để cải tạo công viên nữa cả. Nghĩ lại cũng phải, công viên này đã được trò chơi cải tạo thành Thần Quốc, sao có thể dùng nguyên vật liệu và công nhân thông thường để cải tạo thành công được?
Bận bịu xong xuôi đã đến 3 giờ chiều, Trì Ý Chân phát hiện mình đã thức suốt đêm rồi làm việc đến tận bây giờ mà không hề mệt chút nào. Thế nhưng thời gian không đợi người, sự uy hϊếp đến từ ma vật lại càng không buông tha ai. Đúng lúc đống kính nhựa hắn đặt hàng hoả tốc trên mạng đã được giao tới, Trì Ý Chân nhanh chóng đi nhận hàng rồi bắt tay vào gia công lô kính lần này.
Người thường không có năng lực siêu phàm nên không thể nhìn thấy ma vật và đương nhiên là cũng không đυ.ng vào ma vật được, thế nhưng ma vật lại có thể gây ra thương tổn cho người thường. Việc hắn phải làm bây giờ chính là dùng một vật xúc tác để trao cho người thường một chút năng lực siêu phàm, “kính thực tế ảo” chính là công cụ hợp lý để thực hiện điều đó.
Còn về việc có người nào tin vào “kính thực tế ảo” mấy tệ một cái này hay không, điều này không nằm trong phạm vi cần suy xét của Trì Ý Chân.
Hắn mở giao diện kinh doanh công viên trong trò chơi ra, trong những hàng dài hạng mục kia lại có sự xuất hiện của ma vật, hơn nữa đống kính nhựa vừa mới được xác nhận là tài sản của công viên cũng có tên trong danh sách. Hắn nhìn kỹ bản hướng dẫn chức năng phụ trợ của trò chơi một lúc lâu rồi mới bắt đầu gia công kính, cuối cùng cũng thành công tăng thêm “chức năng phụ trợ” cho mỗi cái kính. Một cái kính nhựa tốn 10 điểm pháp lực của hắn, hơn nữa sau khi bắt đầu dùng thì thời hạn có hiệu lực chỉ có 2 tiếng, mà sau khi dùng pháp lực xong thì 1 tiếng sau mới có thể khôi phục lại được. Hắn tốn tổng cộng hơn 3 tiếng mới chế tác xong được 60 cái kính.
Sau khi hoàn thành xong, hắn cảm thấy hai chân mình hơi run rẩy, vẻ mặt tái nhợt giống hệt như vừa mới bị yêu tinh hút hết dương khí vậy. Hắn tuyệt đối không thể đi ra ngoài phát tờ rời với dáng vẻ này được!
Lúc còn học đại học Trì Ý Chân cũng đã làm không ít các công việc làm thêm, việc phát tờ rơi này thì lại càng quen cửa quen nẻo. Hắn biết đa số người qua đường nhận tờ rơi xong thì việc tiếp theo chính là tìm một cái thùng rác, đỡ hơn một chút chính là xem qua một lượt rồi mới tìm thùng rác. Phát một trăm tờ rơi ra ngoài, có thể mời chào được mười vị khách hàng chân thật đã coi như là Thần Tài hiển linh rồi.
Huống chi mỗi một tờ rơi đối với hắn đều là tiền cả, quỷ nghèo không thể chịu đựng được việc thấy bất cứ một tờ rơi nào bị ném vào trong thùng rác hết!
Vì thế hắn chợt nghĩ ra một ý tưởng hay ho, đó chính là dùng thân thể Saar để đi ra ngoài.
Anh chàng Saar to cao đẹp trai này vừa mới xuất hiện ở đầu đường đã tạo nên một trận rối loạn không nhỏ.