Tôi Mở Công Viên Kỳ Ảo Ở Trái Đất

Chương 5: Công viên cũ nát

Trì Ý Chân vừa mới thầm đồng ý trong đầu thì phát hiện mắt mình hơi hoa lên. Ngay sau đó, thực thể của Công Viên Giải Trí Tuổi Thơ trước mặt bỗng nhiên hơi rung chuyển, tiện đà bay lên không trung rồi lại lao mạnh xuống dưới, ngăn chặn lỗ thủng đang cuồn cuộn không ngừng thả ra ma vật ra bên ngoài kia.

Đã không còn ma vật chui ra, cả người Trì Ý Chân buông lỏng hẳn, suýt chút nữa thì ngồi phịch xuống đất.

Lúc này Trì Ý Chân mới có thời gian để nhìn bốn phía xung quanh. Hắn phát hiện vừa nãy lúc công viên bay lên trời thì miếng đất trống khoảng 10m² xung quanh cũng bay lên theo, khi lao xuống đương nhiên sẽ ngăn chặn được lỗ thủng kia, nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài. Lỗ thủng trên vách ngăn giữa hai thế giới có hình dạng xoáy nước, hơn nữa còn đang không ngừng mở rộng ra với ý đồ phá tan vách ngăn.

Hiện tại công viên này cũng chỉ mới cấp 2 giống như hắn, ngăn chặn ma vật cấp thấp còn được chứ nếu ma vật cấp trung hoặc cấp cao tới đây thì có lẽ công viên sẽ không thể chống đỡ nổi nữa. Ngay lúc Trì Ý Chân nghĩ như vậy, bên tai quả nhiên lại vang lên âm thanh nhắc nhở máy móc của trò chơi.

【 Tinh, nhiệm vụ chính mở ra. 】

【 Nhiệm vụ chính số một: Khai trương lại công viên đồng thời tiếp đãi hơn 10 vị du khách chân thật. 】

Trò chơi cố ý in đậm hai chứ “chân thật” khiến Trì Ý Chân hoàn toàn đánh mất ý tưởng thuê người tới đánh ma vật hộ. Ngay sau đó, trò chơi lại phát ra một nhắc nhở nữa, 【 Mong người chơi sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 3 ngày, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng xảy ra. 】

Sắc mặt Trì Ý Chân hơi thay đổi.

Nguy hiểm gì sẽ liên quan đến tính mạng mà hắn tuyệt đối không tránh nổi, chỉ có thể tăng lên thực lực để đối mặt trực tiếp?

Ma vật!

Nói cách khác, nếu công viên không thể thăng cấp trong vòng 3 ngày thì những con ma vật cấp trung và cấp cao đó sẽ phá tan công viên rồi ăn tươi nuốt sống hắn! Ngay cả thị vệ trưởng của Vương quốc Tây Áo Đa là Raymond thấy ma vật cấp trung và cấp cao còn phải đi đường vòng, nói gì đến một người chơi chỉ có trình độ cấp 2 như Trì Ý Chân. Hắn chỉ là một con gà con trong mắt chúng, càng không đề cập tới những người thường trên Trái Đất!

Hắn mở giao diện thông tin cá nhân ra.

Tên người chơi: Trì Ý Chân

Cấp bậc hiện tại: 2

Tích phân hiện tại: 1000

Kinh nghiệm hiện tại: 20 ( Thăng lên cấp tiếp theo cần 3000 kinh nghiệm ).

Hắn lại click mở danh sách thuộc tính cụ thể bên cạnh cấp bậc. Thể lực, phòng ngự, sức mạnh, tốc độ, pháp lực đều là 200. Số liệu tối đa của người thường là 100, chỉ khác siêu phàm giả ở chỗ thuộc tính pháp lực bằng 0.

Khi sáng tạo ra Saar, tuy Trì Ý Chân lựa chọn hình thể nhìn qua khá cường tráng nhưng thuộc tính của Saar lại không thể sửa đổi được, trị số bình quân của các thuộc tính chỉ có 60. Thực tế thì đây chính là thuộc tính của bản thân hắn, cho nên dù thân thể của Saar nhìn rất to cao rắn rỏi nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi sự tra tấn trong ngục giam. Suy cho cùng thì cường tráng cũng chỉ là vẻ bề ngoài, còn sâu bên trong thì vẫn là thân thể yếu ớt trong xã hội hiện đại suốt ngày ở lì trong nhà nên ít rèn luyện của Trì Ý Chân.

Đánh chết một con ma vật cấp thấp chỉ có 10 điểm kinh nghiệm, vừa nãy hắn hành hung hơn 20 con mới thăng lên được cấp 2. Muốn thăng lên cấp 3 cần 3000 điểm kinh nghiệm, nhưng mà cho dù lên được cấp 3 thì cũng đánh không nổi ma vật cấp trung và cấp cao. Raymond thân là thị vệ trưởng cấp 10 mà còn không đánh nổi nữa kìa.

Dựa vào bản thân để đánh ma vật cấp thấp rồi thăng tới cấp 10 trở lên trong vòng 3 ngày quả thực là mơ mộng hão huyền. Chưa bàn đến việc hoàn thành nhiệm vụ thế nào, cứ coi như là hắn đã thăng lên đến cấp 10 rồi đi. Ba ngày sau ma vật cấp trung sẽ xuất hiện, trình độ cấp mười đánh lại được một con nhưng có thể đánh thắng được một đám không? Đến lúc đó cũng vẫn phải chết thôi.

Cho nên nhất định phải nhanh chóng khai trương công viên kiếm kinh nghiệm, nếu không chờ đến khi ma vật cấp trung và cấp cao xông tới thì toàn bộ thành phố Tấn An đều sẽ trở thành địa ngục trần gian.

Trì Ý Chân cảm thấy chưa bao giờ mình gấp gáp và vội vàng như thế này.

Cha mẹ của Trì Ý Chân đã qua đời từ lâu, bà ngoại là người nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn. Công Viên Giải Trí Tuổi Thơ là tâm huyết của bà ngoại khi còn trẻ, sau đó bà ngoại dần già đi, không còn sức lực để quản lý, công viên cũng không theo kịp thời đại nên cuối cùng đã phải đóng cửa. Tính đến ngày hôm nay, công viên đã đóng cửa được hơn bốn năm.

Trì Ý Chân đến gần công viên giải trí.

Công Viên Giải Trí Tuổi Thơ đã rất lỗi thời so với thời đại này rồi. Bức tường vây xung quanh vẫn là loại phong cách cổ xưa của thế kỷ trước, cổng sắt đầy rỉ sắt loang lổ, chỉ dùng một cái khoá chữ U để khóa chặt lại. Xuyên qua các song sắt ngoài cổng nhìn vào bên trong còn có thể thấy được những trang thiết bị đã hư hỏng nặng nề do dãi nắng dầm mưa nhiều năm, cùng với đó là vườn cây mọc đầy cỏ dại.

Sau khi đi vào dò xét một lượt từ trong ra ngoài, Trì Ý Chân chỉ cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi.

Không ổn, quá là không ổn!

Công viên đã hoang phế nhiều năm này đã không thể dùng từ cũ xưa để hình dung được nữa, đây quả thực chính là một phế tích! Khi hắn đi qua cửa bán vé còn suýt chút nữa bị biển hiệu rơi xuống đập cho u đầu nữa chứ!

Sau khi dạo qua một vòng, Trì Ý Chân uể oải ngồi xuống một con thú nhún phủ đầy tro bụi. Hắn buồn phiền muốn ăn một cái kẹo cho khuây khỏa, nhưng mà lụi lọi túi quần một lúc vẫn chẳng tìm thấy gì.

Với vẻ bề ngoài hiện tại của công viên giải trí, đừng nói là du khách, ngay cả ma quỷ cũng không dám tiến vào ấy chứ.

“Cứ như vậy thì không được rồi. Trong vòng ba ngày nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, cho dù là lừa gạt thì cũng phải lừa đủ 10 người vào công viên. Chỉ cần không đi sai đường thì biện pháp chắc chắn sẽ nhiều hơn so với khó khăn.” Trì Ý Chân lại đề cao tinh thần tự cổ vũ mình.

Đang lúc Trì Ý Chân chuẩn bị móc điện thoại ra tìm người cải tạo lại công viên một chút thì bỗng nhiên nhớ ra tuy rằng nơi này khá nhỏ nhưng cũng chiếm diện tích 2 mẫu đất. Tiền thuê người khai hoang không hề thấp, cho dù chỉ là dọn cỏ dại và chuyển những trang thiết bị đã rách nát đi thì ít nhất cũng phải móc ra mấy nghìn tệ, mà kinh doanh công viên không phải chỉ cần có công viên là được. Tuy hắn đã quyết tâm muốn xây dựng chủ đề đánh ma vật để du khách tiến vào kiếm kinh nghiệm hộ, nhưng dù gì cũng vẫn phải có đầy đủ trang thiết bị và một số nhân viên trọng yếu.

Mà công viên hiện tại chẳng những không có bất cứ một thứ gì mà trông còn cực kỳ giống mấy nơi chuyên dùng để gϊếŧ người vứt xác trong phim. Nếu hắn cố kéo khách vào trong công viên, có khi người ta còn cho rằng hắn muốn gϊếŧ người cướp của ấy chứ.

Nhìn xung quanh một lần nữa, Trì Ý Chân nhẹ nhàng hít vào một hơi, hắn hơi nghiêm túc nhíu mày cầm lấy điện thoại gọi một cuộc. Người bên kia vừa nhấc máy, hắn lập tức nặng nề mở miệng, “Chú Vương ạ, chú có nhận việc không? In ấn tờ rơi và chế tác biển biệu…… Cái gì cơ? 300 tệ ấy ạ? Nhiều nhất là 150…… Thôi thì 200 vậy, nhiều hơn cháu không có đâu!”

Sau đó Trì Ý Chân lại đi lòng vòng quanh công viên chụp ảnh các nơi, rồi lại bắt đầu gọi điện thoại.

Ngay trong hôm đó, chưa đến hai giờ chiều chú Vương đã đi xe máy điện tới giao hàng. Ông ngước mắt nhìn công viên, tặc lưỡi một tiếng, “Vậy là cháu quyết tâm muốn khai trương lại công viên giải trí này rồi đấy à?”