Phó Tình

Chương 9

14.

Vẫn còn sớm nên Phó Yến Từ đưa tôi đến trung tâm thương mại.

Chọn ít quá.

Không đắt quá cũng không mộc mạc quá để mua.

Điều này sẽ không khiến mọi người nghĩ rằng anh ấy bỏ tiền ra mua để tôi đi lấy lòng ngược lại giống tôi tự đi mua hơn.

Trong lòng có chút cảm động, nói đùa: “Thành thạo thế này? Chắc đã dẫn nhiều bạn gái về nhà nhỉ?”

“Mỗi tháng một người, nếu em muốn nghe, tối nay anh sẽ kể chi tiết cho em.”

Rõ là bịa chuyện.

Tình sử của anh ấy.

Bằng 0.

Đến nhà họ Phó.

Ông nội Phó đang cắt tỉa hoa và cây trong vườn, nhìn thấy tôi đến, ông nở nụ cười hiền lành nói: “Về rồi à, mau vào nhà, một lát nữa là dùng bữa được rồi.”

Tôi chào rồi cùng Phó Yến Từ vào nhà.

Sau khi thay giày xong, mẹ Phó đi xuống nhà.

Vóc dáng cao ráo, cử chỉ ưu nhã, nhất là cặp mắt đào hoa, Phó Yến Từ được thừa hưởng hoàn toàn.

“Mẹ.” Phải xây dựng tâm lý trong lòng hồi lâu tôi mới gọi được, mang quà ra tặng.

Mẹ Phó lạnh lùng nói cảm ơn, hờ hững nói: “Ngồi đi.”

“Mẹ, con đi lên thay quần áo, Nhiễm Nhiễm sợ người lạ, mẹ trông cô ấy hộ con.”

Phó Yến Từ đứng dậy và đi lên lầu.

Tôi sững sờ, đã nói bảo tôi đừng sợ mà?

Bỏ lại tôi một mình cứ thế mà đi sao.

Mẹ Phó và tôi mở to mắt nhìn nhau, rõ ràng tôi làm việc rất giỏi, nhưng lúc này lại không nói được lời tử tế nào, chỉ có thể cười khô khan như một kẻ ngốc.

Mẹ Phó có lẽ nghĩ bầu không khí im lặng quá: “Mẹ nghe A Yến nói trong nhà chỉ còn mình con thôi à?”

“Con có bà nhưng đã mất hồi cấp ba.”

“A Yến nói con tự khởi nghiệp và mở phòng làm việc. Một cô gái đi được đến ngày hôm nay cũng giỏi lắm.”

Tôi đã đoán được dáng vẻ thâm tàng bất lộ của Phó Yến Từ giống ai rồi.

Giống y đúc mẹ Phó, tôi tự hào là người rất giỏi đoán ý qua sắc mặt trong nhiều năm qua, nhưng tôi không nhận ra liệu bà đang khen ngợi hay mỉa mai.

“Cũng không dễ như vậy, hôm đó con và Phó Yến Từ dự tiệc, ké miếng hào quang của anh nên kéo được một ít khách hàng, bắt đầu làm từ từ.”

Không cần tự hạ thấp mình, nếu con không có năng lực thì sao những người đó có thể để con làm được? Họ đều là những người có tài, nhưng…” Mẹ Phó đổi chủ đề, “Nó là chồng của con, mà các con lại xa lạ thế sao? Phó Yến Từ Phó Yến Từ?”

TÔI: “…”

“Thật ra mẹ cũng không hài lòng lắm về con. Mẹ kỳ vọng thằng bé sẽ tìm người môn đăng hộ đối, đi đăng ký kết hon với con mà không có sự đồng ý của bố mẹ.

“Thật ra bọn con kết hôn khá đột ngột.”

“Định ly hôn à?”

Hả.

Mẹ Phó cau mày nhìn tôi: “Con chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn hay tiếp tục sống cuộc sống thế này sao?”

Tôi thực sự chưa nghĩ về nó.

“Con không thích A Yến à?”

Tôi thích anh ấy không?

Tôi chỉ biết mình không bài xích anh ấy.

Ở bên anh ấy cũng rất vui vẻ.

Không thấy anh cũng sẽ nhớ.

Đây là thích sao?

Tôi vẫn không thể chắc chắn.

“Con không thích nó thế hai đứa kết hôn kiểu gì?”

“Mẹ.” Phó Yến Từ thay quần áo xong đi xuống, mặc quần áo bình thường, ngồi bên cạnh ôm lấy tôi, lười biếng nói: “Mẹ còn hỏi nữa, sẽ mất con dâu đấy.”

Mẹ Phó trừng mắt nhìn anh: “Giỏi lắm, con cưới vợ mà có thích con hay không cũng không biết.”

“Chỉ cần con thích cô ấy là được.”

Lòng tôi khẽ run lên, tôi quay lại nhìn anh với vẻ khó tin.

“Mẹ ơi, con yêu cô ấy chết đi được, nếu mẹ nhẫn tâm chia rẽ bọn con hay bắt nạt cô ấy, con trai mẹ cũng chẳng sống nổi nữa, mẹ chỉ có một thằng con trai bảo bối, mẹ nhẫn tâm nhìn con đau khổ sao?”

Nhịp tim tôi đập mạnh mẽ.

Vẻ mặt của anh ấy nghiêm túc đến mức tôi không thể biết được anh ấy đang nói thật hay nói dối.

“Con không sợ con bé có ý đồ gì sao.”

Không phải chứ, thảo luận về tôi như thế này trước mặt tôi có thực sự ổn không?

Phó Yến Từ thản nhiên cười: “Điều đó không có khả năng, con trai của mẹ cũng không ngu ngốc đến mức bị cô ấy lừa tiền lừa tình đâu?”

“Lại nói, mẹ không tin con thế sao?”

“Nói bậy nói bạ, con trai mẹ ưu tú thế kia, nếu con bé không thấy được thì đúng là mắt bị mù..”

Tôi:?

Một giờ sau, bố Phó xuống nhà sau khi làm xong công việc, ông rất hiền hòa và hỏi chúng tôi khi nào đám cưới sẽ được tổ chức.

Tôi không thể trả lời.

Mẹ Phó nói một cách sâu xa: “Còn lâu, con trai ông vẫn chưa theo đuổi được người ta.”

Bố Phó mỉm cười vỗ vai Phó Yến Từ: “Cố gắng lên, lúc đó bố đã tốn rất nhiều công sức để đuổi theo mẹ con, mẹ con khó tán lắm, được hời rồi còn khoe mẽ…”

“Rốt cuộc ai được hời? Là ông đi nhầm khách sạn…” Nói được nửa chừng, mẹ Phó đột nhiên ngừng nói, nói: “Ăn đi.”

Ham muốn hóng chuyện của tôi trỗi dậy, tôi lặng lẽ gửi tin nhắn cho Phó Yến Từ: “Đi nhầm khách sạn, rồi sao nữa?”

“Gọi chồng đi anh sẽ kể cho em nghe.” Anh đáp.

Không thèm gọi.

Một lúc sau, điện thoại rung một cái.

“Đi nhầm khách sạn, gạo nấu thành cơm.”



Đêm đó tôi và Phó Yến Từ ở nhà.

Khi tôi lên lầu, mẹ Phó tháo chiếc vòng tay ra và đeo vào tay tôi.

Chiếc vòng màu xanh lá cây rất thuần khiết và chỉ cần nhìn thôi cũng biết đáng giá rất nhiều tiền.

“Đắt quá…”

“Là người một nhà với nhau, đã gọi mẹ rồi, không có quà thế này trông kỳ cục lắm, đi ra ngoài cũng bị người ta coi thường. Cứ giữ lấy đi. Đây là thứ nhà họ Phó tặng cho con dâu, sớm muộn gì cũng tặng thôi.”

“Cảm ơn mẹ.”

:”Nghe nói con và con trai nhà họ Giang từng qua lại với nhau.”

Trái tim tôi vừa mới thả lỏng lại treo lơ lửng.

“Bà Giang cũng không dễ sống chung, dấu tay trên mặt con do bà ta tát à?” Mẹ Phó nói: “Trước khi con đến, bà ấy đã gọi điện cho mẹ và kể cho mẹ nghe vài điều về con.”

Sắc mặt tôi trắng bệch, bà Hứa sẽ không nói gì tốt vè tôi.

“Con không quyền không thể, cũng chỉ làm người đường hoàng, kiếm tiền sạch sẽ, không lý nào lại thấp hơn người ta một bậc, ỷ mình có chút tiền bẩn mà bắt nạt người khác, sớm muộn cũng bị trả miếng, lần sau cứ đánh lại, sợ gì bà ta chứ.”

Mẹ Phó thật khác người.

“Cũng không phải sợ bà ta là bậc bề trên.”

“Được rồi, lần sau mẹ hẹn bà ta về nhà, giúp con đánh trả.”

“?”

Cuối cùng còn thêm bạn tốt.

Tôi cảm thấy như một giấc mơ trước khi bước vào nhà.

Chỉ thế này thôi sao?